Bà không làm phiền hai người, mà đi tới thư phòng, thấy vẻ mặt Cố Thành Trung nặng nề, nói: “Sao thế? Anh nhíu mày như thế là đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Trúc Linh, anh phải đi công tác, khả – năng là khoảng hơn mười ngày.”
“Lâu như vậy?” Bà hơi kinh ngạc, trước đây Cố Thành Trung cũng từng đi công tác, nhưng nhiều lắm cũng chỉ ba, bốn ngày, đi hơn mười ngày là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
“Khi nào thì đi?”
“Ngày mai.”
“Vậy em thu dọn đồ đạc cho anh, đi hơn mười ngày thì đồ mang theo cũng không ít đâu. Em cũng phải sắp xếp chuyện trong nhà, chúng ta đều không có ở nhà, hai đứa bé cũng phải chăm sóc mình thật tốt…”
Những năm này, trên căn bản là Cố Thành Trung đi chỗ nào thì sẽ đưa bà theo, cho dù chỉ đi một hai ngày thì ông cũng phải dẫn bà đi theo.
Bà đã quen, chỉ cần ông ra ngoài, thì tất nhiên bà cũng thu dọn đồ đạc đi theo.
Lần này đi lâu như vậy, nhưng ông lại không dân mình theo.
“Có một số việc khá vướng tay chân, có khả năng không chỉ ở Londhon, mà còn phải đến một số thành phố khác, vì thế nếu em theo anh chỉ có thể buôn ba khắp nơi, thực sự quá cực khổ.”
“Mỗi ngày anh sẽ gọi điện cho báo bình an với em, chuyện ở Đà Nẵng anh đã giao cho vợ chồng Khương Anh Tùng xử lý, Cố Hy cũng sẽ giúp đỡ, em chỉ cần chăm sóc mình thật tốt là được, lúc về anh sẽ không hi vọng nhìn thấy em gầy đi đâu.”
Ông dịu dàng nói.
“Chuyện đó… Được rồi.” Cô gật đầu, mặc kệ lời này có phải thật hay không, nếu Cố Thành Trung đã nói như vậy, thì bà sẽ là bé ngoan ở nhà chờ ông về.
“Vậy em đi thu dọn hành lý cho anh.”
Bà về phòng thu dọn hành lý, ra ngoài hơn mười ngày, đồ gì cũng phải chuẩn bị đầy đủ, còn có một số loại thuốc thường dùng.
Chả biết vì sao, mí mắt bà vẫn luôn giật liên tục, luôn cảm thấy lần này mình không đi theo, thì trong lòng rất bồn chồn lo lắng.
Bà thu dọn xong, cũng đúng lúc Cố Thành Trung đi vào, ôm bà từ phía sau.
“Cực khổ rồi.”
Nghe được lời này, trong lòng bà ấm áp: ‘Làm vợ anh nhiều năm như vậy, ăn, uống và tiêu tiền của anh, chẳng lẽ chăm sóc anh không phải chuyện nên làm sao?”
“Là anh xin em về ăn, uống và tiêu tiền của anh, chăm sóc em thật tốt. Em là vợ anh, anh sẽ chăm sóc em cả đời, em chỉ cần nhận là được rồi.”
“Cố Thành Trung, những năm này em sắp bị anh chiều đến mức không thể tự chăm lo cho cuộc sống rồi.”
“Rất tốt, anh sẽ không lo em rời bỏ anh.
“Đã tuổi này rồi, còn nói những lời không đâu, cũng không cảm thấy xấu hổ?” Mặt bà đổ lên nói.
“Dù có mười hay hai mươi năm, thì em mãi mãi nhỏ hơn anh mười tuổi.
Trong lòng anh em luôn là một cô bé, cần dô dành và chiều chuộng. Chuyện này không liên quan đến tuổi tác, chỉ cần em là vợ của anh một ngày, thì anh – sẽ luôn yêu thương em. Cho đến khi, chúng ta hết tuổi thọ, cùng chôn chung một huyệt.”