Bà đã từng không tin tưởng Cố Thành Trung, cảm thấy thân phận của hai người chênh lệch quá lớn, sẽ không có kết quả tốt.
Ông cao cao tại thượng, không thể nào để ý đến mình.
Trước đây ông từng hứa vô số lần, sẽ đối xử tốt với mình, luôn yêu mình.
Bây giờ ông đều thực hiện được, thời gian là thẩm phán tốt nhất.
Năm tháng dài dằng dặc, vẻ đẹp sẽ từ từ già đi, nhưng người yêu bằng cả trái tim, sẽ càng ngày càng tăng, càng ngày càng ấm áp.
Những ánh mắt đã từng không coi trọng kia, bây giờ đều chuyển thành hâm mộ.
Người đã từng không đồng ý cho mình vào cửa, nghi ngờ mình, bây giờ, ở trước mặt bà cụ Cố bà như cá gặp nước.
Có rất nhiều ‘Đã từng”, bây giờ nhớ lại, rất nhiều chuyện đã thay đổi, nhưng ˆ thứ duy nhất không thay đổi chính là gia đình này.
“Đột nhiên xa nhà, anh không nỡ xa em. Anh không lo lắng bọn nhỏ, người anh không yên lòng là em. Anh rời khỏi nhà, mặc dù cô Uyển Nhi là con cháu, nhưng nhất định không phải kẻ tâm thường, anh lo cô ta không chỉ có một mình, mà còn có người giúp đỡ.
“Còn có người giúp đỡ?”
Bà nhíu mày, ba vẫn luôn coi thường Uyển Nhi, không ngờ tới tuổi cô ta còn nhỏ, mà lòng dạ lại sâu như vậy.
“Nếu như, năm đó em có đối thủ như vậy, thì chắc trời vừa sáng đã chơi xong rồi.”
“Không thể”
Cố Thành Trung nói chắc như định đóng cột.
“Tại sao?” Bà không nhịn được có chút ngạc nhiên.
“Bởi vì anh sẽ không cho cô ta bất kỳ cơ hội nào, sẽ không để em hiểu lầm.
Yêu chính là yêu, không thích thì phải nên tránh xa.”
Những năm này Cố Thành Trung vân luôn tuôn theo đạo lý này, duy trì khoảng cách với người khác phái, cho dù là trường hợp công chúng, tham gia cuộc họp, cho dù không dẫn theo mình, thì cũng sẽ thường xuyên nhắc đến mình, để người khác biết khó mà lui.
“Anh đoán… Tiểu Hy có thể xử lý tốt không?” Bà không nhịn được lo lăng hỏi.
“Anh không biết, xem bản thân con.”
“Anh thật sự không biết, hay là đã rõ nhưng vẫn còn giả vờ hồ đồ. Anh là Lão Hồ Ly, em luôn cảm giác lòng anh sáng như gương, cái gì cũng nhìn rõ, nhưng lại lừa em.”
“Trúc Linh, anh không có, em đừng đổ oan cho anh.”
“Tốt nhất là không có, nếu như bị em phát hiện, sẽ cho anh nếm mùi.”
Bà tức giận trừng mắt nhìn ông, Cố Thành Trung có chút bất đắc dĩ, trong bóng tối lại yên lặng thở phào nhẹ nhõm.
Hôm sau, Cố Thành Trung rời đi, Hứa Trúc Linh tiễn ông ra sân bay, sau khi họ rời đi, Uyển Nhi đi ra từ trong bóng tối, lập tức gọi điện thoại cho Mặc Quyền.
Khi Mặc Quyền nghe điện thoại, ý thức đã có chút mơ màng.
Anh ta biết mình có thể chịu đựng vết thương này, dù sao trước kia khi ở rừng núi hoang vắng, anh ta bị thương còn nặng hơn lúc này chịu mà vân có thể vượt qua đấy thôi.