Nhưng lần này, vết thương còn nặng thêm, hình như còn hơi nhiễm trùng, bây giờ đang sốt cao không lùi, cả người hơi mê man.
“Bác Cố đã đi rồi, tôi tận mắt thấy ông vào trạm soát vé.”
“Vậy thì tốt… Anh ta suy yếu nói: “Bây giờ… Cô lập tức đến địa chỉ này, tìm bác sĩ, không được cho ai biết.”
Anh lập tức báo địa chỉ, sau đó lập tức hôn mê bất tỉnh.
Thích Uyển Nhi hơi nhíu mày, sau khi tìm bác sĩ, cô ta phát hiện vẻ mặt Mặc Quyền ửng hồng, cả người nóng bỏng, vết thương đã bắt đầu thối rữa.
Toàn bộ căn phòng dưới lòng đất tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.
Nếu vết thương này không xử lý đúng lúc, thì sẽ bị nhiễm trùng máu rất – phiền phức.
“Nếu không kịp chữa trị, có khả năng cậu ta sẽ mất mạng.”
Bác sĩ vội vàng nói, rồi chuẩn bị cứu người, nhưng đồ vừa lấy ra, không ngờ tới Thích Uyển Nhi lại kêu ngừng.
“Trước tiên… Trước tiên không vội.”
“Mạng người là quan trọng, sao có thể không vội?”
Bác sĩ vội vàng nói.
“Không cứu anh ta, đi, coi như ông chưa từng tới đây, đi maul”
Thích Uyển Nhi đuổi bác sĩ đi, sau đó lạnh lùng nhìn Mặc Quyền.
Cô ta đã biết kế hoạch kế tiếp của anh ta, chỉ cân mình thành công, gả cho Cố Hy là chuyện nhỏ. Giữ lại người này cũng chỉ gây họa, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ ra tay với Cố Hy, vậy tại sao bây giờ không để anh ta chết đi?
Hơn nữa anh ta biến thành dáng vẻ nfy không phải do mình làm, bây giờ anh ta đang hôn mê, coi như chết rồi, cũng sẽ không biết mình không cứu anh ta.
Cô ta quyết tâm, rời đi không quay đầu lại.
Mặc Quyên ở phía sau nhúc nhích một chút, nhưng cuối cùng bởi vì không còn chút sức lực nào, anh ta không gọi ra tiếng Sau khi Thích Uyển Nhi rời đi, bác sĩ vòng trở về, lòng thầy thuốc như cha mẹ, nhìn thấy bệnh nhân đang ở bờ vực sống chết, ông không thể rời đi.
Nhưng vết thương của Mặc Quyền còn nghiêm trọng hơn ông nghĩ, không có đầy đủ thiết bị, nên không thể cứu người.
Ông ta cũng chỉ có thể cho anh ta uống thuốc tiêu viêm, xử lý vết thương đang thối rữa, hi vọng anh ta có thể tự cầu phúc cố chống chịu qua.
Sau khi bác sĩ rời đi, toàn bộ căn phòng dưới đất trở nên yên tĩnh.
“Ông chủ, sau khi anh ta chạy trốn tới vùng này, thì tôi không tìm được nữa, bây giờ phải tiếp tục lục soát sao?”
“Không cần, không có bác sĩ chữa trị, anh ta bị trúng đạn sẽ chết sớm thôi.
Nếu như tiếp tục tìm, sẽ đánh rắn động cỏ. Hôm nay tôi còn có chuyện rất quan trọng, các người không cần quản anh ta”
Hôm nay, anh phải đến tập đoàn Cố Linh nhận việc.
Anh đi rồi, Niệm Ấm đi từ chỗ tối ra.
Cô vốn định đi làm cùng với anh, sợ anh không quen với tình huống của công ty, nhưng Cố Hy lại không chịu dẫn cô theo.
Cô lập tức yên lặng đi theo sau anh, kết quả phát hiện anh không đến tập đoàn, mà đi tới một đường hẻm hẻo lánh.