Con ngõ này hơi cũ kỹ, hai bên trái phải còn có hai, ba con gõ cụt, nơi này đang chờ phá dỡ, ít người đến nên rất hoang văng.
Cố Hy không đến công ty, mà tới chỗ này làm gì?
Cô tò mò đi vào bên trong, đứng ở nơi cách Cố Hy một đoạn rồi nhìn về phía anh.
Đang lúc này, một con mèo đột nhiên nhảy ra, dọa cô sợ hết hồn.
Trong miệng con mèo kia lại ngậm đầy thịt máu me be bét!
Máu tươi còn nhỏ xuống, dọa cô sợ đến hồn phi phách tán.
Thịt này… Sao có thể cắn xuống được? Nhìn rất kinh khủng, hơn nữa trên đất đều là vết máu.
Cô cắn răng, đánh bạo đi dọc theo vết máu, đi tới ngõ bên cạnh, sau đó có một tấm ván gõ lồi trên mặt đất.
Trên ván gỗ có một khe hở, vừa đủ một con mèo đi vào, phía dưới còn mơ hồ nhìn thấy bậc thang.
Cô đánh bạo nhắc ván gõ lên rồi đi xuống, là một căn hầm bỏ hoang, trước đây dùng để cất một ít đồ ăn.
Chắc đã bỏ hoang rất lâu rồi, nhưng không có mùi mốc, bởi vì phía trên hâm không có toà nhà nào che nắng nên căn hầm được mặt trời chiếu vào.
Càng đi xuống, càng ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Đi sau vào trong, cô nhìn thấy một người.
Không biết là sống hay chết, trên đất đều là máu.
Trong tay anh ta còn cầm một con dao, quần áo chỗ bụng dưới bị xé rách, có một miệng vết thương máu me đầm đìa.
Chỗ ấy rõ ràng đã thiếu một miếng thịt.
Cô thấy cảnh này, vội che chặt miệng lại, không nhịn được tiến lên nhìn xem cuối cùng anh ta đã chết hay chưa.
Tay nhỏ run rẩy, muốn thăm dò hơi thở của anh ta, bởi vì ngực anh ta đã không còn chút nhấp nhô nào nữa.
Mắt thấy khi cô sắp tới gần, không ngờ tới người kia đột nhiên mở mắt, bùng nổ ra một chút sức lực.
Anh ta cầm dao, đặt ngang cổ của (đÕ.
“Cô muốn làm gì?”
Anh ta cố gắng nói ra vài chữ.
Dao vừa vung lên, thoáng qua rồi thả xuống, bởi vì anh ta thực sự không còn sức lực.
“Anh….
Cô không ngờ lòng đề phòng của anh ta lại mạnh như vậy, cô lập tức bày †ỏ: “Tôi sẽ không làm tổn thương anh, tôi thấy một con mèo ngậm một miếng thịt, nên tôi mới tò mò đi theo vết máu lại đây, kết quả…”
“Không ngờ tới một con mèo lại khiến tôi bại lộ, cút đi, nơi này là nơi tôi chôn thây. Tôi không muốn bị người nào quấy rối, cút.”
“Nhưng… Rõ ràng là anh không muốn chết, không phải vậy thì anh sẽ không cắt thịt cho mèo ăn, anh sợ mèo ăn anh, vì thế mới cho nó một miếng thịt, không phải sao?”
“Có gì khác nhau đâu? Nơi này mèo hoang thành đàn, chúng nó không tìm được đồ ăn, bây giờ tôi biến thành đồ ăn của chúng nó. Một miếng thịt, chỉ có thể giúp tôi sống nhiều sống một ngày mà thôi.”
Anh ta khó nhọc nói từng chữ, coi như bác sĩ kia đã giúp anh ta giữ mạng thêm mấy ngày, không đến nỗi lập tức mất mạng.