Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 259



Mộ Diệc Thần mù, anh cũng mù theo, loại phụ nữ này, chỗ nào xứng với cái gì mà bạn gái quốc dân chứ, quả thực là cặn bã.

Cung Thiếu Vũ vị mắng, ngoan ngoãn ngồi xuống, mặt đầy bất lực.

Anh vừa rồi luôn thể hiện rất tốt, cuối cùng chọc giận cô chỗ nào rồi?

Châu Lệ Đồng thấy Tô Vũ Đồng và Thôi Chân Hy đi xa, lập tức đồng cảm nhìn Cung Thiếu Vũ nói:

-Thiếu Vũ, anh đường đường là biên kịch vàng, có tiếng có tăm, Thôi Chân Hy sao có thể trước mặt nhiều người như vậy, không giữ chút thể diện nào cho anh được, thật là quá đáng! Cô ấy sao có thể khiến anh khó xử như vậy?

Con người cô ta chính là như vậy, chỉ cần có cơ hội cô ta sẽ thế khẽ hở mà châm chọc, dùng mọi thủ đoạn gây chia rẽ ly gián.

Đàn ông đều rất coi trong thể diện, cô ta không tin Cung Thiếu Vũ sẽ không bỏ qua.

Cung Thiếu Vũ nghe thấy lời cô ta nói, cười tự nhiên phóng khoáng, dựa vào ghế:

-Đây có gì mà khó xử, tôi vui còn không kịp, cô ấy có thể dạy dỗ tôi trước mặt mọi người, đó là vì cô ấy coi tôi là người thân thiết nhất, nếu là người lạ theo tính cách của cô ấy đoán chắc sẽ chẳng thèm để ý.

Đó chính là tính cách của Thôi Chân Hy, rõ ràng thẳng thắn.

Châu Lệ Đồng vốn còn muốn tiếp tục chia rẽ, nhưng nghe thấy câu trả lời của anh, lập tức không tìm được chỗ nào chọc phá nữa.

Cô ta không còn gì để nói, chỉ đành lặng lẽ ngồi bên cạnh Mộ Diệc Thần.

Mộ Diệc Thần vốn là người lạnh lùng, bây giờ Tô Vũ Đồng rời đi rồi, anh càng không có biểu cảm gì, thờ ơ ngồi đó, giống như một tảng băng.

Cung Thiếu Vũ thấy anh không nói gì, liền nhìn anh trai và chị dâu trên sân khấu.

Lúc này MC đang bảo bọn họ chia sẻ hành trình tình yêu.

Bàn này của bọn họ vốn phải là bàn vui nhộn nhất, nhưng vì Châu Lệ Đồng tới, lại trở nên lạnh lẽo yên ắng, không hòa nhập với sự náo nhiệt xung quanh, Thiếu Vũ luôn nhìn chiếc ghế trồng mà Chân Hy ngồi.

Trần Nghiên Nghiên và Cung Thiếu Dương chia sẻ xong, liền bắt đầu đến từng bàn chúc rượu, nhận sự chúc phúc của mọi người, thấy sắp đến bàn bọn họ rồi, Cung Thiếu Vũ lập tức gọi điện kêu Thôi Chân Hy và Tô Vũ Đồng quay lại.

Tiết mục uống rượu mừng này, Tô Vũ Đồng và Thôi Chân Hy tất nhiên sẽ không bỏ qua, nhanh chóng quay lại.

Trần Nghiên Nghiên và Cung Thiếu Dương mang ly rượu đến bàn bọn họ, nhìn thấy Châu Lệ Đồng lại ở đây, nụ cười trên mặt hai người liền biến mất.

Tiếp đó hai người bọn họ rất hiểu ý nhau liền bỏ qua Châu Lệ Đồng luôn chỉ kính rượu Tô Vũ Đồng, Mộ Diệc Thần, Thôi Chân Hy và Cung Thiếu Vũ.

Châu Lệ Đồng bị coi như không khí, nói không gượng gạo là giả, nhưng cô ta sao có thể cam lòng bị coi thường, cô ta liền nâng ly rượu cũng đứng lên, mỉm cười nói:

-Tôi chúc hai bị trăm năm hòa hợp, khắng khít đồng lòng.



Thấy cô ta vẫn còn mặt mũi đứng dậy chúc rượu, Trần Nghiên Nghiên cực kỳ châm biếm nhếch miệng nói:

-Chúng tôi có ngày hôm nay, còn phải cảm ơn cô nhiều đó!

Cô ta có thể mặt dày coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng cô lại không thể.

Châu Lệ Đồng bản thân đã làm gì, trong lòng tự rõ, nghe thấy lời châm biếm của Trần Nghiên Nghiên, cô chỉ cười nói:

-Không cần khách sáo.

Trước mặt nhiều người như vậy, cô ta không thể tranh cãi với cô, dù sao những người này cũng không biết bọn họ đang nói gì.

Cô ta là nhân vật của công chúng, phải giữ hình tượng tốt.

Báo thù, sau này có cơ hội sẽ làm.

Tô Vũ Đồng thấy Châu Lệ Đồng lại còn lươn lẹo ứng phó bình tĩnh như vậy, mặt đầy khinh thường.

Châu Lệ Đồng cô đừng quá đắc ý, đợi đến ngày tôi vạch trần bộ mặt giả tạo của cô ra, tôi xem cô còn cười nổi không!

Tô Vũ Đồng lạnh lùng với Châu Lệ Đồng, Mộ Diệc Thần lại chăm chú nhìn cô, ánh mắt thâm sâu trở nên u ám không rõ.

Chúc rượu xong, ăn xong đám cưới, liền tới thời gian của vũ hội.

Cô dâu và chú rể nhảy xong bài mở màn, mọi người đều tích cực nhiệt tình tham gia vào.

Khiêu vũ là điểm mạnh của Châu Lệ Đồng, cô ta luôn là người có khát vọng thể hiện cực mạnh, vậy nên nhìn sang Mộ Diệc Thần.

Cô ta vừa định mở miệng mời anh cùng nhảy, thì nhìn thấy Mộ Diệc Thần đang đưa tay về phía Tô Vũ Đồng.

Tô Vũ Đồng nhìn thấy Mộ Diệc Thần đưa tay ra, mặt đầy ngạc nhiên.

Vừa rồi anh nói Châu Lệ Đồng là người anh dẫn tới, không phải anh nên nhảy cùng cô ta à, sao lại quay đầu mời cô nhảy?

Mộ Diệc Thần thấy cô không đông đây, ngây ra nhìn mình, không nói một câu, liền kéo tay cô, dẫn cô vào sàn nhảy.

-Chân Hy!

Cung Thiếu Vũ mặt đầy ý cười đưa tay về phía Thôi Chân Hy, làm tư thế mời.

Lần này Thôi Chân Hy không từ chối anh, đưa tay cho anh.

Cô đã thấy, trong cả sảnh lớn, ngoài những người cao tuổi và mấy bạn nhỏ ra, mọi người đều đang khiêu vũ, cô và Cung Thiếu Vũ kết hợp, vậy thì người trẻ tuổi ở hội trường chỉ còn lại một mình Châu Lệ Đồng thôi.

Cô quan sát được, Châu Lệ Đồng cũng quan sát được, sắc mặt lập tức xuất hiện vài phần ngượng ngùng.



Cô ta là ngôi sao lớn, chưa từng bị ghẻ lạnh như vậy!

Trước đây tùy hứng tham gia vũ hội, mọi người đều tranh nhau mời cô ta khiêu vũ.

Nhưng lúc này cô ta cũng không có cách gì, cô ta không thể tìm một người già nhảy cùng được.

Đúng lúc mặt mũi cô ta sắp không chịu nổi nữa, thì Cố Triều Tịch tới.

Anh xử lý xong chuyện, liền xem trực tiếp, phát hiện phù rể hôm nay là Mộ Diệc Thần, lập tức nhận thức được đây là kế sách điệu hổ ly sơn, vậy nên vội tới tham gia vũ hội.

Châu Lệ Đồng thấy anh tới, mỉm cười lập tức qua đón, rất thẳng thắn nói:

-Anh thích Tô Vũ Đồng, tôi thích Lucas, chúng ta hợp tác đi!

Cố Triều Tịch nghe được câu này của cô ta, ánh mắt liền kiếm tìm Tô Vũ Đồng khắp hội trường, thấy cô đang bị Mộ Diệc Thần kéo khiêu vũ, đôi mắt hơi híp lại:

-Không cần hợp tác, cùng nhảy đi!

Anh sẽ không để Mộ Diệc Thần làm tổn thương Tô Vũ Đồng thêm một lần nào nữa!

Châu Lệ Đồng nghe vậy lập tức hiểu ý anh, lạnh lùng nhếch miệng nói:

-Được.

Hai người thầm giao kèo, dắt tay đi vào sàn nhảy, bước nhảy trượt về phía bên cạnh Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng.

Mộ Diệc Thần dẫn Tô Vũ Đồng vào sàn nhảy, vẫn không nói với cô một lời, khuôn mặt anh tuấn hơn người vẫn lạnh lẽo như băng, nhưng tay anh lại không thật thà, rõ ràng phải đặt giữa eo, anh lại đặt lên mông cô, khiến toàn thân Tô Vũ Đồng tê dại.

Hơn nữa, cô không biết có phải anh cố ý không, khi xoay người ra ngoài rồi quay lại, anh luôn dùng lực kéo, khiến cô luôn va vào lòng anh, cú va chạm khiến trái tim cô đập loạn nhịp không ngừng, còn anh lại vui sướng không thôi, dường như rất hưởng thụ những cú va chạm này.

-A!

Vòng xoay mới lại bắt đầu, cơ thể Tô Vũ Đồng lại lần nữa va vào lồng ngực rắn rỏi của Mộ Diệc Thần, lần này lực của anh càng lớn, dường như muốn cô đâm vào người anh vậy, ngực Tô Vũ Đồng bị đập đau nhói.

Nghe thấy tiếng rên của cô, Mộ Diệc Thần nghĩ đến đêm ở hành lang cầu thang đó, đôi mắt nâu lập tức trở nên sâu thẳm, cổ họng anh cuộn mạnh lên, tay luôn ôm lấy mông Tô Vũ Đồng, nhấc lên, ép cô dính chặt vào anh.

Cái nhấc này của anh, váy của Tô Vũ Đồng lập tức bị vén lên, chân cô có thể cảm nhận rõ nơi nào đó của anh đang thay đổi.

Trước mặt nhiều người như vậy, anh muốn làm gì?

Tô Vũ Đồng sợ hãi, vội vã đưa tay đổi anh ra.

Mộ Diệc Thần chỉ để ý cảm nhận hơi ấm và hơi thở của cô, hoàn toàn không chú ý tới hành động của cô, lập tức bị cô đẩy ra.