Cố Triều Tịch và Châu Lệ Đồng luôn để ý hai người bọn họ, thấy cơ hội tới rồi, Cố Triều Tịch lập tức nói một câu:
-Đổi bạn nhảy!
Châu Lệ Đồng vừa nghe vậy lập tức buông tay Cố Triều Tịch, nắm lấy tay của Mộ Diệc Thần thuận thế xoay một vòng, còn Tô Vũ Đồng rơi vào lòng Cô Triều Tịch.
Mộ Diệc Thần thấy Cố Triều Tịch mượn Châu Lệ Đồng cướp Tô Vũ Đồng đi, ánh mắt có chút u ám, hơi thở xung quanh lập tức trở nên lạnh lẽo và nguy hiểm.
Châu Lệ Đồng thấy anh đứng yên không động đậy, trên mặt liền có chút gượng gạo hỏi:
-Lucas, sao anh không nhảy nữa?
-Mệt rồi!
Tay Mộ Diệc Thần buông ra, lạnh lùng ném lại một câu, quay người bước lớn ra khỏi sàn nhảy.
Châu Lệ Đồng thấy vậy, cắn chặt môi, nhanh chóng đuổi theo anh:
-Lucas, anh đợi em đã.
Anh vừa mới nhải với Tô Vũ Đồng hăng như vậy, sao đổi bạn nhảy thành cô ta, anh lại không nhảy nữa?
Trong lòng Châu Lệ Đồng vô cùng không cam tâm, cô ta không tin cô ta không sáng bắng Tô Vũ Đồng!
Sau khi Mộ Diệc Thần rời đi, trái tim vừa loạn nhịp của Tô Vũ Đồng cuối cùng cũng khôi phục như bình thường, mỉm cười hỏi Cố Triều Tịch:
-A Tịch, anh không phải không tới nữa sao?
Vừa rồi thật nguy hiểm.
May mà anh xuất hiện giúp cô giải vây, nếu không cô thực sự không biết phải làm sao.
Cố Triều Tịch cười nhạt, nhã nhặn cùng cô nhảy:
-Xử lý xong công viện anh liền chạy tới.
Vừa rồi chuyện Mộ Diệc Thần làm với cô, anh đều nhìn thấy, ánh mắt của Mộ Diệc Thần giống như con sói, Tô Vũ Đồng chính là chú thỏ trắng nhỏ đợi bị thịt, anh thầm thấy may là mình đến, nếu không tối nay Tô Vũ Đồng nguy rồi.
Bất cứ người đàn ông nào e là cũng không chịu nổi, người con gái mình thích bị người đàn ông khác nhòm nhó.
Tô Vũ Đồng chuyển động bước nhảy theo tiết tấy của Cố Triều Tịch, cười nói:
-Nghiên Nghiên thấy anh tới, nhất định rất mừng.
Một năm qua, Nghiên Nghiên và A Tịch ở cạnh nhau rất ổn, đã trở thành bạn rất tốt rồi.
Cố Triều Tịch mang theo nụ cười trong ánh mắt, chăm chú nhìn cô:
-Nhảy xong điệu này, em cùng anh đi tìm cô ấy, anh còn có lời chúc mừng muốn tự mình nói với cô ấy nữa.
Tuy Mộ Diệc Thần rời khỏi sàn nhảy, nhưng chỉ cần anh ta còn ở gần, anh cũng không thể lơ là.
Lần trước trong buổi từ thiện anh mượn cớ ngắt điện mang cô đi, phải cách xa Mộ Diệc Thần.
Không thể anh ta có cơ hội xuống tay lần nữa.
-Ừm.
Tô Vũ Đồng không hề biết Cố Triều Tịch đang nghĩ gì, đáp lại anh.
Mộ Diệc Thần tìm bừa một chiếc ghế sofa ngồi xuống, ánh mắt luôn chăm chú nhìn Cố Triều Tịch và Tô Vũ Đồng trên sàn nhảy, thấy hai người bọn họ có cười có nói, ánh mắt phút chốc buốt giá đến cực hạn.
Lúc này Châu Lệ Đồng theo tới, trong tay còn mang đồ uống.
-Lucas, em lấy cho anh nước thanh mai anh thích uống nhất, nhân lúc còn nóng mau uống đi, có thể đỡ mệt đó.
Nói rồi liền đặt trước mặt anh, cười lung linh nhìn anh, dáng vẻ quan tâm chu đáo.
Cô ta biết thứ nước này có thể nhắc nhở anh điều gì, cho nên mới cố ý chọn.
Cô ngược lại muốn xem thử Tô Vũ Đồng làm sao đánh bại được ơn cứu mạng của người bạn thuở ấu thơ này.
Mộ Diệc Thần nhìn thấy nước thanh mai, liền nhớ đến cánh rừng thanh mai trên đảo Maldives, trong đầu bất giác không tự chủ được hiện lên dáng vẻ của Đồng Đồng khi còn nhỏ.
Nhưng không biết làm sao, khuôn mặt đáng yêu đó trong đầu anh lại biết thành Tô Vũ Đồng, mà không phải Châu Lệ Đồng trước mặt.
Châu Lệ Đồng thấy anh nhìn mình chằm chằm, mừng rỡ cười, biết rằng lời nhắc này của bản thân có tác dụng, giả vờ ngại ngùng hỏi:
-Lucas sao anh nhìn em như vậy?
Anh đã hơn một năm không nghiêm túc nhìn cô ta như vậy rồi, trái tim Châu Lệ Đồng vui sướng, đây mới cách chính xác để bọn họ ở cạnh nhau.
Không có Tô Vũ Đồng, không có Tô Vũ Đồng, không có Tô Vũ Đồng!
Mộ Diệc Thần nghe thấy lời này của cô ta liền thu ánh mắt lại, đưa tay ấn vào đầu lông mày, hỏi:
-Đồng Đồng, em còn biết hát bài hát khi còn nhỏ không?
Châu Lệ Đồng vừa nghe, liền ngây ra, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường cưới:
-Đương nhiên là biết rồi, lúc đó mỗi tối trước khi đi ngủ, anh đều hát cho em nghe một lần, không phải bây giờ anh muốn nghe đấy chứ?
Cô ta vô cùng vui mừng vì mình đã đọc qua quyển nhật kí đó, cũng luôn cất giữ, nếu không thực sự không biết phải ứng phó với sự thăm dò đột ngột này của Mộ Diệc Thần thế nào.
Mộ Diệc Thần nghe thấy câu trả lời của cô ta, đột nhiên cảm thấy bản thân nghĩ nhiều rồi, lắc đầu nói:
-Không, anh chỉ là đột nhiên nhớ lại, đúng rồi, anh vẫn không biết tên bài hát đó, em có thể nói có anh không?
Anh còn muốn xác nhận lại lần nữa.
Lòng Châu Lệ Đồng rất lo sợ, nhưng cố ý tỏ ta dí dỏm nói:
-Đó là khúc hát ru ngủ của anh, anh lại quên tên nó, em nói với anh thêm lần nữa, sau này không được quên nữa nhé, bài đó tên là “Đôi mắt ánh sao”!
Thực ra cô ta không biết hát bài này, cô ta cũng chưa từng nghe qua, từ khi biết có bài hát như vậy, cô ta luôn tìm kiếm, nhưng vẫn không tìm thấy.
Mộ Diệc Thần gật đầu, cô ta nói không sai, bài hát đó quả thực tên là “Đôi mắt ánh sao”.
Xem ra thực sự là anh nghĩ nhiều rồi, Đồng Đồng chính là Đồng Đồng sao cô có thể biến thành Tô Vũ Đồng được?
Lẽ nào nguyên nhân là do anh quá nhớ cô, cho nên nảy sinh ra ảo giác?
Châu Lệ Đồng thấy anh không nghi ngờ nữa, lòng mới nhẹ nhõm, cười nói:
-Được rồi, nước thanh mai sắp nguội rồi, mau uống đi.
-Ừm.
Mộ Diệc Thần hừng hờ đáp một tiếp, sau đó bê nước thanh mai uống, đợi khi anh uống xong đặt ly xuống, phát hiện ra không thấy Cố Triều Tịch và Tô Vũ Đồng đâu nữa.
Sắc mặt anh lại khó coi lần nữa, đặt ly nước xuống bàn trà lấp lánh, nói với Châu Lệ Đồng:
-Không còn sớm nữa, anh bảo Tiểu Dương đưa em về nhà.
Sớm biết cô ta tới sẽ làm hỏng kế hoạch của anh, anh sẽ không dẫn theo cô ta.
Châu Lệ Đồng nghe thấy Mộ Diệc Thần muốn bảo Tiểu Dương đưa cô ta về nhà, thất vọng nhìn anh:
-Lucas, anh không về cùng em à?
Anh ở lại muốn làm gì?
Lẽ nào có muốn đi tìm Tô Vũ Đồng sao?
Sao anh có thể đối xử với cô ta như vậy!
Mộ Diệc Thần muốn qua đó, thấy bộ dạng ủ rũ của cô ta, lòng không kiềm được nói:
-Trời lạnh như vậy, em về trước, anh còn ở lại thu dọn giúp Thiếu Dương.
Thực ra chuyện nhỏ này, căn bản không cần anh tự tay làm, nhưng bây giờ anh cũng chỉ có thể dùng cái này ứng phó với Châu Lệ Đồng.
Châu Lệ Đồng thực ra cũng không tin, nhưng Mộ Diệc Thần nói như vậy, cô ta tất nhiên phải biết điều, thế nên gạt đầu.
Sau khi Tiểu Vương đưa Châu Vũ Đồng đi, Mộ Diệc Thần bắt đầu tìm Tô Vũ Đồng khắp nơi, nhưng trong khách sạn đã không tìm thấy bóng dáng của cô nữa.
Tô Vũ Đồng về đến nhà vừa tẩy trang xong, thì Thôi Chân Hy được Cung Thiếu Vũ đưa về, bởi vì cô quá vui mừng, nên uống hơi nhiều, bây giờ đã say khướt ngay cả Tô Vũ Đồng và Cung Thiếu Vũ cũng không phân biệt được.
Bây giờ cô nhìn Cung Thiếu Vũ thành Tô Vũ Đồng, ôm chặt lấy không buông tay, miệng còn mắng Cung Thiếu Vũ không ra gì, mắng xong Cung Thiếu Vũ lại chửi Châu Lệ Đồng, sau đó là Mộ Diệc Thần, dù sao cũng thành một đống hỗn độn.
Thấy cô như vậy, Tô Vũ Đồng bật cười, bảo vú Trương mau tới giúp, muốn đưa cô lên phòng trên tầng đi ngủ.
Biết vú Trương động vào cô, cô liền mắng:
-Cung Thiếu Vũ, anh là tên khốn nạn, bỏ cái tay bẩn của anh ra!