Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 333



quát lên, quản lý oan ức muốn chết, nhưng ngay cả khi họ bắt nhầm người thì hiện tại anh ta chỉ có thể làm theo những gì họ nói. Đợi lát nữa đến đồn cảnh sát thì anh ta mới có quyền nói, giờ có biện hộ thế nào thì cảnh sát cũng chẳng tin.Nhân viên phục vụ đã ấn chuông báo động ngẩn ra, không ngờ kết quả lại thành ra thế này, lặng lẽ thu người lại, hy vọng vừa rồi mọi người không để ý đến cô ta.

Ở đầu bên kia, Tô Thành Kiệt liều mạng chạy, Diêm Tịnh và Hồ Hạ cũng liều mạng đuổi theo.

“Tô Thành Kiệt, ông đứng lại cho tôi!”

Diêm Tịnh không thể chạy nổi nữa, cởi giày cao gót ném lên, nhưng đáng tiếc là không thể đập trúng Tô Thành Kiệt.

“Tịnh Tịnh, mình tôi đuổi là được rồi, cô mau gọi điện cho tổng giám đốc Mộ, báo cáo vị trí, bảo bọn họ lái xe tới chặn trước.” Hồ Hạ nói xong lời này rồi lại tiếp tục đuổi theo.

Diêm Tịnh thở hổn hển, không dám chậm trễ một giây, nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Mộ Diệc Thần báo vị trí, sau khi Mộ Diệc Thần nhận được liền lái xe đưa người đến đầu đường chặn lại.

Để không bị tóm, Tô Thành Kiệt chạy như chưa từng được chạy, nhìn thấy Hồ Hạ càng ngày càng xa mình, ông ta mỉm cười!

Đúng lúc này, một tiếng phanh chói tai truyền đến, một chiếc Maybach dừng trước mặt ông ta.

Đương nhiên ông ta biết chiếc xe này là của ai, nụ cười cứng đờ, lập tức xoay người chạy về phía ngã rẽ.

“Đuổi theo!”

Mộ Diệc Thần vừa ra lệnh, Tiểu Phương và Tiểu Viên liền nhanh chóng ra khỏi xe đuổi theo.

Tiểu Phương và Tiểu Viên không giống như Diêm Tịnh và Hồ Hạ, họ là những vệ sĩ được đào tạo bài bản, Tô Thành Kiệt ngay tức khắc đã bị bắt đưa tới trước mặt Mộ Diệc Thần.

Đúng lúc Mộ Diệc Thần định lên tiếng thì chuông điện thoại của anh vang lên, thấy Tần Hồng Vũ gọi đến, anh lập tức nhấc máy: “Alo?”

Tần Hồng Vũ nghe thấy giọng anh, lập tức nói: “Tổng giám đốc Mộ, đã bắt được Dương A Xương rồi.”

Mộ Diệc Thần nghe được tin tức, vẻ lạnh lùng trên mặt lập tức biến mất, khóe miệng khẽ cong lên: “Lập tức đưa đến bãi đỗ xe của công ty! Tôi tới ngay đây.”

Hôm nay cũng không tệ, những người muốn tìm đều đã tìm được.

“Vâng!”

Tần Hồng Vũ đáp lại một tiếng.



Sau khi cúp điện thoại, Mộ Diệc Thần cho người mang theo Tô Thành Kiệt cùng trở về Hoa Thành.

Tại hầm để xe của Hoa Thành.

Khi Mộ Diệc Thần đem người đến, A Xương đã bị người của Tần Hồng Vũ giữ trên ghế, khi nhìn thấy Tô Thành Kiệt, ánh mắt của anh ta đột nhiên trở nên rối loạn.

Khi Tô Thành Kiệt nhìn thấy anh ta thì cũng không khá hơn chút nào, lập tức sững người lại.

May mắn mục tiêu hiện tại của Mộ Diệc Thần không phải là ông ta, mà là A Xương, nên anh không phát hiện ra sự bất thường của ông ta.

“Anh ta khai những gì rồi?” Mộ Diệc Thần hỏi Tần Hồng Vũ.

Tần Hồng Vũ chán nản nói: “Tổng giám đốc Mộ, anh ta không chịu nói, chỉ một mực khẳng định chưa từng làm gì hết.”

Tần Hồng Vũ là một luật sư, ông ta không chịu nói thì cũng không thể đánh được, Tần Hồng Vũ sẽ không làm những việc mình biết là phạm pháp.

Mộ Diệc Thần nhíu mày, nhìn A Xương rồi lạnh lùng nói: “Vụ án lần này so với lần trước nghiêm trọng hơn nhiều, nếu anh không muốn nói, vậy thì tôi sẽ thành toàn cho anh, coi như việc này là anh làm, ngày mai tôi sẽ giao anh cho cảnh sát! Hai mạng người đấy, còn về việc ăn đạn hay lên giá treo cổ, đó là việc của anh.”

Việc Tần Hồng Vũ tuân thủ luật pháp không có nghĩa là anh cũng vậy.

Anh không bao giờ xử oan cho người tốt, nhưng cũng sẽ không bao giờ tha cho kẻ xấu.

Để Tô Vũ Đồng có thể sớm ngày được ra ngoài, đổ hết mọi thứ lên đầu Dương A Xương, không phải là anh không làm được!

A Xương nghe Mộ Diệc Thần nói vậy thì vừa tàn bạo vừa ngang ngược đáp: “Anh dựa vào đâu mà nói là tôi làm, bằng chứng đâu, đưa bằng chứng ra đây! Tôi chẳng sợ, thời đại bây giờ là xã hội pháp trị!”

Nếu không có bằng chứng thì chính Tô Vũ Đồng mới là người phải ăn đạn, phải lên giá treo cổ!

Tưởng rằng dọa một chút mà anh ta sợ chắc!

Đùa cái quái gì vậy chứ?

Anh ta là ai?

Nhìn thấy A Xương kiêu ngạo như vậy, Mộ Diệc Thần quay sang Tần Hồng Vũ hỏi: “Anh đã cho anh ta xem lời khai của người lái xe ca đêm chưa?”

Tần Hồng Vũ đáp: “Tôi đã cho anh ta xem rồi, nhưng anh ta không thấy quan tài không đổ lệ!”



Bây giờ bọn họ lâm vào cảnh tú tài gặp nhà binh, có lí mà nói không được!

Dương A Xương này chỉ đơn giản là một tên đần độn cứng đầu.

Mộ Diệc Thần nghe Tần Hồng Vũ nói vậy thì thờ ơ nói với A Xương: “Chỉ cần có một lái xe ca đêm tố cáo anh, thì sẽ có nhân chứng thứ hai và thứ ba, chỉ cần tôi muốn thì không có gì là không thể. Dương A Xương, anh tận dụng đêm nay vẫn còn cơ hội sống mà hít thở thêm chút không khí trong lành đi!”

Nghe Mộ Diệc Thần nói vậy, A Xương lập tức than thở, liếc nhìn Tô Thành Kiệt, người đang được hộ tống bởi vệ sĩ.

Anh ta biết thân phận của Mộ Diệc Thần, muốn anh ta chết thì dễ như trở bàn tay.

Nhưng anh ta không muốn chết!

Dù có liên quan đến chuyện này nhưng anh ta không phải là người chủ mưu.

Thấy A Xương đang nhìn mình, Tô Thành Kiệt lập tức căng thẳng, bất động nhìn anh ta.

Tên chết tiệt này, không phải bảo hắn rời khỏi Giang Thành rồi sao? Tại sao lại bị Mộ Diệc Thần bắt được?

Mộ Diệc Thần thấy A Xương không trả lời mình mà cứ nhìn vào Tô Thành Kiệt, ánh mắt khẽ lóe lên.

Chẳng lẽ hai người bọn họ quen nhau?

Nhưng liệu có khả năng không?

Một người là giang hồ, người còn lại từng là thương nhân tầng lớp thượng lưu, liệu có thể có có vướng mắc nào giữa họ không?

Không, khoan đã, hình như hai người họ đều có thù với Tô Vũ Đồng!

Nhận ra được điều này, Mộ Diệc Thần đã có suy đoán trong lòng.

Để khẳng định suy đoán của mình, anh nói với vệ sĩ: “Mang điện thoại di động tới cho tôi!”

Nếu hai người họ thực sự là đồng lõa thì nhất định sẽ liên lạc với nhau.

A Xương nghe thấy thế thì sợ hãi, anh ta đã từng ở trong tù, biết sự khác biệt giữa chủ động thú nhận và bị phát hiện, anh ta ngay lập tức nói với Mộ Diệc Thần: “Tất cả những điều này là do Tô Thành Kiệt bảo tôi làm.”