Trên Ti vi đang phát sóng tin tức buổi sáng, nói đến chuyện Lý Đại Quanh nhảy lầu.
“Mẹ, tên Lý Đại Quang đó anh ta chết thật rồi sao?”
Tô Vũ Nồng nhìn Lâm Yên Nhiên, trong mắt hiện sõ sự thất thỏm không yên, trong lòng căng thẳng muốn chết.
Cô ta nào có ngờ, Mộ Diệc Thần lại có thể vì Tô Vũ Đồng cứ điều tra mãi Lý Đại Quang.
Tô Yên Nhiên nhìn sắc mặt trắng bệch cửa Tô Vũ Nồng, nghiêm khắc dạy bảo: “Ai bảo con tự ý làm bừa, đối phó với con nhỏ đó, con hoàn toàn có thể dùng cách khác, sao có thể hết lần này đến lần khác ra tay ở tòa nhà Hoa Thành, nếu không phải mẹ quan hệ rộng nhanh chóng xử lí kịp thời, thì con cứ đợi cảnh sát đến bắt con đi, sau đó bị từ hôn chịu kiện tụng rồi ngồi tù đi!”
Vì việc cưới xin này, bà ta sắp đặt rất nhiều năm rồi, ngay cả lần trước phải chịu thua trước Tô Vũ Đồng cũng không vội vàng ra tay, con gái mình sao lại không biết suy nghĩ vậy!
Chuyện phóng hỏa lần trước, bà ta không mắng cô ta, lần này lại vẫn không kiềm được cơn giận.
Ngu dốt như vậy, rốt cuộc có phải là bà sinh ra không!
Tô Vũ Nồng luôn là cục cưng trong lòng Lâm Yên Nhiên, bà ta trước giờ chưa từng nỡ nói nặng lời với cô ta, lần này lại nghiêm khắc răn đe cô ta như vậy, cô ta rất tủi thân, quầng mắt đỏ lên nói: “Mẹ, con chỉ bảo Lý Đại Quang dạy dỗ cô ta một chút, ai mà ngờ được anh ta ngu như vậy, lại hai lần đều ra tay ở tòa nhà Hoa Thành.”
“Vậy sao? Mẹ thấy con và anh ta ngu như nhau! Vũ Nồng, sau này trước khi làm chuyện gì dùng não nhiều một chút.” Con gái mình mình hiểu rõ, Lâm Yên Nhiên giận không thể biến đá thành kim cương trừng mắt nhìn Tô Vũ Nồng.
Mộ Diệc Thần vốn không đồng ý với cuyện cưới xin này, nếu như lần này nắm được chứng cứ giao cho cảnh sát, Tô Vũ Nồng sẽ xong đời.
Lẽ nào cô ta tưởng rằng bà ta nhịn Tô Vũ Đồng lâu như vậy, là không muốn xử lí cô?
Bà ta còn không phải vì cô ta à.
Trong bữa tiệc mấy người đó đều là những người sắc sảo, mới có mấy ngày, nếu Tô Vũ Đồng xảy ra chuyện, trong lòng bọn họ nhất định cho rằng là bọn họ làm, sau này muốn xây dựng quan hệ chắc chắn sẽ rất khó khăn.
Chuyện tự mua dây buộc mình, không được làm.
Tô Vũ Nồng bị Lâm Yên Nhiên mắng khóc, gương mặt xinh đẹp đầy tủi thân, trong lòng tất cả đều trách tội lên người Tô Vũ Đồng, oán giận nói: “Đều là con nhỏ rẻ rách ấy hại, nếu không phải cô ta đi quyến rũ Diệc Thần khiến con mất mặt trước bao nhiêu người như vậy, con cũng sẽ không bồng bột như thế, mẹ nhất định phải giúp con nghĩ cách, con không muốn từ hôn với Mộ Diệc Thần.”
Tuy Lý Đại Quang đã chết rồi, nhưng cô ta quá hiểu Mộ Diệc Thần, nếu anh muốn tiếp tục điều tra, nhất định sẽ có rất nhiều cách, bây giờ chỉ có mẹ có thể giúp cô ta.
Lâm Yên Nhiên vẫn luôn rất yêu thương Tô Vũ Nồng, thấy bộ dạng cô ta khóc lóc, lại mềm lòng, nói: “Con yên tâm đi, mẹ hủy hết tất cả mọi thứ có thể điều tra ra rồi, nhưng con phải nhớ lần sau không được tự ý làm bừa nữa, phải bàn bạc trước với mẹ biết chưa?”
Ba năm trước Mộ Diệc Thần cũng từng điều tra lí lịch của Mộ Niên, bà ta ba năm trước có thể giấu giếm, bây giờ cũng có thể!
Nghe thấy những lời này, Tô Vũ Nồng hết khóc lại cười, ôm lấy Lâm Yên Nhiên, nũng nịu nói: “Con biết mẹ đối với con là tốt nhất, sau này con nhất định sẽ không tự ý làm bừa nữa.”
Trong lòng lại ngầm quyết định, lần sau nhất định Tô Vũ Đồng phải chết không toàn thây, tất cả những gì cô mang đến cho cô ta thời gian này, cô ta sẽ không bỏ qua như vậy.
Lâm Yên Nhiên đưa tay xoa đầu cô ta, nói: “Được rồi, con nhỏ đáng chết Tô Vũ Đồng tạm thời bỏ qua một bên, hôm nay bố con đi công tác về, mau rửa mặt,đẩy ông nội con đi tản bộ.”
“Vâng ạ!”
Tô Vũ Nồng đáp lại, nhanh chóng đứng dậy theo lời Lâm Yên Nhiên đi làm.
Cho dù cô ta không thích ông nội, cũng phải phải làm bộ dạng ấy để bố thấy.
Chỉ cần bố vui, mới có thể cho cô ta thêm nhiều quyền lợi, như vậy cô ta cách vị trí tổng giám đốc Tô thị gần hơn một bước.
Đợi kho cô ta ngồi lên được vị trí tổng giám đốc Tô thị, Mộ Diệc Thần nhất định sẽ để ý đến cô ta!
Tô Vũ Nồng nghĩ rất tốt đẹp, tâm trạng cũng tốt lên, đẩy ông nội ra ngoài tắm nắng.
Ánh nắng thật tốt, Tô Vũ Đồng gọi một chiếc xe đến khuôn viên Đế Cảnh, sau khi xuống xe, liền gọi điện cho người quản lí khu bất động sản khuôn viên Đế Cảnh, nói rõ ý định của mình.
Hai người đàm phán một hồi, quản lí chính bảo cô vào phỏng vấn.
Cô xinh đẹp lại sạch sẽ, ít tuổi lại đối với việc vệ sinh biệt thự rất thông thạo, quản lí chính khu bất động sản rất hài lòng với cô, phỏng vấn thuận lợi, ngay hôm ấy được giữ lại giao việc luôn, giúp một chủ doanh nghiệp cắt tỉa sân cỏ, dọn dẹp vệ sinh hồ bơi.
Bởi vì phải lấy dụng cụ, quản lí chính đưa cho cô một chiếc xe điện ba bánh có tấm bạt che màu xanh.
Cô tối qua đến đi quanh khu biệt thự, vị trí sơ sơ đều nhớ, nhưng để đi xung quanh gần nhà Mộ Diệc Thần, cô cố ý giả bộ không thuộc đường, đi lượn một vòng lớn.
Cô vừa đến khu gần nhà Mộ Diệc Thần, liền nhìn thấy chiếc Maybach của Mộ Diệc chạy ra khỏi chiếc cổng chạm khắc hoa bằng đồng lớn, thấy xe đi, cô lập tức dừng xe điện, tìm một chỗ lẩn trốn, nhìn xung quanh bên trong.
Nhìn hơn nửa tiếng, ngoài thấy Vũ Tôn đi ra một lần, cô không phát hiện gì thêm, nhìn thời gian, đã không còn sớm nữa, cô vội vàng lái xe đến nhà chủ doanh nghiệp kia.
Để ở lại, cô dốc sức làm, tỉa sân cỏ rất đẹp, hồ bơi dọn sạch không chút bụi bẩn.
Chủ doanh nghiệp rất hài lòng với nghiệp vụ của cô, đặc biệt gọi điện cho quản lí chính, để cô nhận vệ sinh trong nhà.
Các chủ doanh nghiệp ở khuôn viên Đế Cảnh không phải là người bình thường, sau khi quản lí chính nhận điện thoại trong lòng vô cùng vui vẻ, lập tức gọi điện cho Tô Vũ Đồng, bảo cô làm cho tốt.
Tô Vũ Đồng từ nhỏ đã bị Lâm Yên Nhiên và Tô Vũ Nồng gây khó dễ, làm việc nhà đối với cô mà nói quả thực là chuyện trẻ con, chủ doanh nghiệp thấy cô chuyên nghiệp chịu khó như vậy lại không nhiều lời, vô cùng thích cô, trong thời gian dọn dẹp còn mời cô uống cà phê ăn bánh ngọt.
Tô Vũ Đồng sau khi làm xong, trời cũng đã tối, nói tạm biệt chủ doanh nghiệp, cô lái xe điện lại đi qua gần nhà Mộ Diệc Thần .
Cứ như vậy cô từ thứ hai đến thứ sáu làm việc ở Hoa Thành, thứ bảy chủ nhật làm nhân viên theo giờ ở khuôn viên Đế Cảnh, thoáng cái đã qua hơn một tháng.
Một hôm, cô giống như ngày bình thường làm xong việc liền đi loanh quanh gần nhà Mộ Diệc Thần, lại phát hiện biệt thự nhà Mộ từ trước đến nay luôn rất yên tĩnh náo loạn, tất cả mọi người dường như đều đang tìm thứ gì đó, không khí rất căng thẳng.
Nhiều người như vậy, cô sợ bị phát hiện, vậy là đeo khẩu tranh nhanh chóng rời đi, ra khỏi khuôn viên Đế Cảnh cô trông thấy xe của Trần Nghiên Nghiên.
Hơn một tháng này, thứ bảy chủ nhật cô đều sẽ giao ban với các y tá khác, mỗi buổi chiều đều đến đón cô.
Trong lòng ấm áp, trong đời có người bạn tốt như vậy còn mong chờ điều gì nữa?
Lên xe xong, Trần Nghiên Nghiên quan tâm hỏi tình hình hôm nay của Tô Vũ Đồng, khóe miệng cô mang nụ cười kể từng việc một.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi hướng về phía thành phố nhộn nhịp.
Chiếc xe từ khuôn viên Đế Cảnh rẽ vào đường Tân Giang, Tô Vũ Đồng nhìn khung cảnh ngoài xe lướt qua, trong mắt đột nhiên chợt lóe lên sự lo lắng, hét lên một tiếng với Trần Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên!”
Tiếng hét ấy của cô làm Trần Nghiên Nghiên giật mình, cô vội đạp phanh xe lại, mặt ngỡ ngàng hỏi: “Sao vậy Vũ Đồng?”
“Cậu xe phía sau, chỗ đèn đường có phải có đứa bé đang nằm!”
Câu này của Tô Vũ Đồng vừa nói ra, Trần Nghiên Nghiên lập tức quay đầu nhìn, thấy điều này là thật, hai người liền xuống xe đến kiểm tra.
Trời chập tối, đứa trẻ kia khoảng bốn đến năm tuổi, dưới ánh đèn đường hiện lên càng yếu ớt, trên gương mặt trắng bóc có dính chút đất, tuy hôn mê nhắm mắt, nhưng cho dù như vậy cũng không che đậy được nét xinh xắn của cậu bé.