Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 49



“Oa, cậu bé xinh quá, như búp bê vậy.”

Trần Nghiên Nghiên là y tá, đã từng thấy rất nhiều đứa trẻ, nhưng cô trước giờ chưa từng thấy đứa trẻ nào xinh vậy, miệng liền biến thành hình chữ o, trong mắt ngập tràn sự ngạc nhiên, giống như không phải nhặt được đứa trẻ, mà là viên kim cương.

Thân là một người mẹ, bản năng của người mẹ trong Tô Vũ Đồng trỗi dậy, cuống cuống khác thường nói với Trần Nghiên Nghiên đang hóa mắt ngây ngốc nói: “Mau xem xem cậu bé có bị gì nghiêm trọng không.”

Bị cô nhắc tỉnh táo lại, Trần Nghiên Nghiên mới nghĩ đến vấn đề này, đáp một tiếng: “Ừ, được.” Sau đó liền bắt đầu kiểm tra.

Sau khi kiểm tra xong, cô nói với Tô Vũ Đồng: “Mạch đập của đứa trẻ này rất yếu, cơ thể chắc không được khỏe, nhưng bây giờ không có chuyện gì lớn, ngấu xỉu chắc do mệt thôi.”

Cũng không hiểu bố mẹ đứa trẻ này nghĩ thế nào, sao lại để đứa tẻ chạy ra đây, thật quá vô trách nhiệm, đây là gặp được chúng ta, nếu gặp phải bọn buôn người thì gay rồi.”

Hiện nay trên tin tức ngày nào cũng là tin trẻ em bị cướp và bị bắt cóc, nhìn bộ dạng của bố mẹ khóc đến chết đi sống lại đau khổ tột cùng, cô đã không dám kết hôn sinh con nữa.

Nghe đứa trẻ không bị gì nặng, lòng Tô Vũ Đồng mới yên tâm, vươn tay bế đứa trẻ lên, nói: “Nghiên Nghiên, chúng ta đưa cậu bé về đồn công an đi.”

Không phải cô lòng dạ sắt đá, mà là sợ bố mẹ đứa trẻ sốt ruột, đưa cậu bé về đồn công an có thể sớm tìm thấy bố mẹ.

“Được.”

Trần Nghiên Nghiên không có ý kiến gì khác, quay người đi đến cạnh xe trước mở cửa cho Tô Vũ Đồng và đứa trẻ, đợi bọn họ ngồi yên rồi, cô mới lên xe, mở bản đồ đưa đứa trẻ đến đồn công an gần nhất.

Đứa trẻ ngủ trong lòng Tô Vũ Đồng rất bình yên, đến khi xuống xe mới tỉnh lại, cậu bé ngước đôi mắt màu nâu như viên ngọc lưu li lên, lặng lẽ nhìn Tô Vũ Đồng đang ôm nhìn đi trên đường, không khóc không quấy.

Đầu bên kia, Trần Nghiên Nghiên vào phòng làm việc của công an trực ban trước, nói rõ tình hình với anh công an, sau đó đăng kí thông tin.

Tô Vũ Đồng thấy cậu bé nhìn mình, khóe miệng nhấc lên cười dịu dàng, đặt cậu bé lên chiếc ghế dài bên ngoài phòng trực, lấy giấy ướt trong túi ra cúi người nhẹ nhàng lau đi vết bẩn trên mặt cậu.

Trên người cậu bé có mùi cỏ xanh, động tác rất dịu dàng, nụ cười lại ấm áp, trong ánh mắt tràn ngập yêu thương, khiến ánh mắt nhìn cô của Mộ Niên thêm sâu hơn.

Sau khi Tô Vũ Đồng lau sạch mặt cho đứa trẻ, thấy gương mặt nhỏ của cậu bỗng thất thần.

Khuôn mặt của đứa trẻ này sao cô thấy thân quen đến vậy!

Cô nhìn Mộ Niên, Mộ Niên cũng nhìn cô, một người lớn một trẻ con nhìn nhau.



“Cô gái, cô nói là đứa trẻ này à?”

Cảnh sát và Trần Nghiên Nghiên cùng ra ngoài, chỉ vào Mộ Niên hỏi Trần Nghiên Nghiên.

“Anh cảnh sát, chính là cậu bé, chúng tôi nhặt được trên đường Tân Giang.” Trần Nghiên Nghiên rất hợp tác trả lời.

Cảnh sát thấy cô xác nhận, cười nhẹ nói với Mộ Niên, giọng nói ôn hòa hỏi: “Bạn nhỏ, cháu tên là gì thế?”

Mộ Niên không để ý đến anh, vẫn im lặng nhìn Tô Vũ Đồng không động đậy.

Cảnh sát thấy cậu bé không để ý đến mình, liền cười, lấy ra một chiếc kẹo mút, cúi lưng đưa đến trước mặt cậu, vô cũng nhẫn nại hỏi: “Bạn nhỏ, đừng sợ chú là chú cảnh sát, cháu biết số điện thoại của bố hay mẹ cháu không? Nói với chú sẽ có quà này.”

Hành động của cảnh sát, Mộ Niên không mảy may quan tâm, không nhìn cái kẹo mút một lần, ánh mắt luôn nhìn gương mặt của Tô Vũ Đồng, dường như ánh mắt là keo dán vậy, dán lên rồi không thể thu lại.

Thấy cậu bé luôn giữ vẻ lạnh nhạt từ đầu đến cuối không mở miệng, cảnh sát có chút bất lực, nói với Trần Nghiên Nghiên và Tô Vũ Đồng: “Đứa trẻ này không thích nói chuyện, như này đi, các cô giao cậu bé cho tôi, đợi có người đến báo mất tích, tôi sẽ để bọn họ qua nhìn.”

“Vâng, được ạ.”

Tô Vũ Đồng đáp một tiếng, đang chuẩn bị giao Mộ Niên cho cảnh sát, lúc này Mộ Niên lại cử động, ôm lấy cô.

Bỗng nhiên bị ôm, con mắt của Tô Vũ Đồng co lại, trái tim không biết trào lên một thứ gì đó, tay không tự chủ được ôm lấy cậu bé.

“Bạn nhỏ à, mau buông dì Tô ra, vào với chú cảnh sát nhé, các chú ấy sẽ giúp cháu tìm thấy người nhà cháu.”

Trần Nghiên Nghiên nhìn thấy Mộ Niên ôm chặt lấy Tô Vũ Đồng, định ôm cậu cho cảnh sát, nhưng cho dù cô ôm thế nào, câu bé cũng không buông tay, còn dựa đầu vào lòng Tô Vũ Đồng.

Đứa trẻ quá nhỏ, Trần Nghiên Nghiên luôn không dám dùng lực mạnh, chỉ đành từ bỏ, mặt đầy thất vọng nhìn Mộ Niên.

“Anh cảnh sát, anh xem bây giờ rất muộn rồi, đứa trẻ ở đây các anh cũng không tiện chăm sóc, không thì tôi đưa đứa bé về trước, các anh nếu tìm thấy người nhà cậu bé thì gọi điện cho chúng tôi.”

Tô Vũ Đồng không biết tại sao lại đột nhiên không nỡ rời xa đứa trẻ này, ôm cậu bé như con của mình vậy.

Lại thêm Trần Nghiên Nghiên trước từng nói, cơ thể đứa bé này không tốt, cảnh sát trực ban đều là đàn ông, cô có chút không yên tâm, dù sao phụ nữ luôn tỉ mỉ hơn.

Cảnh sát nghe cô nói rất hợp lí, gật gật đầu, nói: “Được thôi, vậy phiền cô chăm sóc.”

Trẻ con rất thông minh, cậu bé có thể dựa dẫm vào cô gái này như vậy, chứng tỏ cô không phải người xấu, hơn nữa vừa nãy bọn họ đã đăng kí thông tin cá nhân của cô gái còn lại rồi, tạm thời giao cho các cô cũng không có vấn đề gì lớn.



Ra khỏi đồn cảnh sát, các cô lái xe về khu Tinh Hải, thời gian này Mộ Niên luôn ôm lấy Tô Vũ Đồng, cũng không nói chuyện, chỉ chăm chú ôm như vậy.

“Tô Đồng, cậu bé chỉ thích cậu, mình ghen rồi đấy!” Trần Nghiên Nghiên nhìn vào kính chiếu hậu, ngưỡng mộ ghen tị bĩu môi ra.

Cậu bé xinh trai như vậy, thật hiếm thấy, tại sao cậu bé không chia chút xíu ánh mắt cho mình chứ?

Ai, thật là khiến cô tổn thương sâu sắc mà.

Tô Vũ Đồng nghe lời cô nói bật cười, lấy trong túi ra một bình nước nói với Mộ Niên: “Bạn nhỏ, muốn uống chút nước không?”

Mộ Niên nghe thấy, gật gật đầu.

Thấy cậu bé cuối cũng cũng có phản ứng, mắt Trần Nghiên Nghiên liền mở ra, như là phát hiện ra châu lục mới vậy: “Vũ Đồng, cậu thật kì diệu, tại sao cảnh sát và mình nói với cậu bé, cậu bé không phản ứng chút nào, cậu vừa nói cậu bé liền cử động?”

Ban đầu, cô suýt nữa thì nghi ngờ đứa trẻ này khả năng nghe có vấn đề.

Còn than thở đáng tiếc trong lòng, không ngờ là mình nghĩ nhiều rồi.

“Mình ăn ở tốt!”

Tô Vũ Đồng trêu đùa một câu, mở bình nước ra, đút nước cho Mộ Niên.

Trần Nghiên Nghiên không tin là Mộ Niên không để ý đến cô, cười típ mắt thân thiên nói: “Cậu bé, cháu đói không, phía trước có KFC, cô mua gà rán, hamburger, kem cho cháu nhé, còn có coca cola nữa được không?”

Là những thứ trẻ con thường thích, dướng sự dụ dỗ ngọt ngào của cô, cô không tin cậu bé vẫn thờ ơ.

Nhưng thực tế chứng minh, cô thất bại rồi, Mộ Niên ngay cả nhìn cũng không nhìn cô lấy một cái.

Thấy Trần Nghiên Nghiên lại thất bại toàn tập, Tô Vũ Đồng cười thành tiếng.

Về đến phòng trọ, đã sắp mười giờ, siêu thị đã đóng cửa, trong nhà không có đồ ăn gì, Tô Vũ Đồng quyết định làm cho mọi người một bữa mì trứng.

Mở tủ lạnh ra, cô lấy cà chua và trứng gà, còn có vài cọng hành, đi vào bếp.

Mộ Niên luôn đi theo Tô Vũ Đồng, cho dù cô vào bếp cậu bé cũng theo sau, ngoan ngoãn đứng sang một bên, ngẩng đầu nhìn gương mặt nhỏ xinh đẹp, nhìn cô rửa hành cắt cà chua, sao đó bật lửa đun nước.....