Tổng Tài Chuyên Sủng Người Vợ Bị Bỏ Rơi

Chương 177: Chuyển Dời Mục Tiêu





“Đáng chết!” Lục Thừa Tiêu đón lấy hai chiếc vali Kase chuyền đến, sau đó lại ném hai chiếc vali xách tay cho Burakku, “Đi thôi, mang theo vali!"
Lục Thừa Tiêu và Burakku lại tiến vào cuộc giao chiến.

“Cậu chủ!” “Đây là mệnh lệnh!” “Vâng” Burakku biết, dưới tình huống khẩn cấp bây giờ, phục tùng mệnh lệnh chính là thiên chức! Burakku lập tức đưa mấy thuộc hạ chạy vào con đường nhỏ, trong con hẻm quanh co ngoắt nghéo, anh chú ý đến một người phụ nữ đang lái chiếc mô tô! Đúng là rất giống thiếu phu nhân! Không kịp nghĩ nhiều, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là bảo vệ số đá quý này, chỉ cần đi đến khách sạn, số đá quý này sẽ an toàn.


“Đi! Nhanh!” Burakku và mấy người đàn ông lập tức xử đẹp mấy gã mang theo súng lục, sau đó lật làn cách ly lên, xuyên qua con đường nhỏ chạy về phía khách sạn
Phía bên kia, tiếng súng vẫn không ngừng nổ lên, đã kịp thời lắp bộ giảm thanh, nhưng tiếng súng vẫn định tại nhức óc! “Cậu chủ! Anh đi nhanh lên!” Kase nhìn thấy người của đối phương không ngừng xông đến, xem ra người của Hắc Môn cũng ở vùng lân cận.

“Im miệng! Đợi Kano đưa người đến!” Kano đang ở cách đó không xa giải quyết người của Hắc Mỗn mai phục ở cửa sau, “Cho dù thế nào cũng phải cầm cự!” “Pằng… pằng.” Đi kèm với mấy tiếng nổ lớn, mấy gã đàn ông đồng loạt ngã xuống.

Cứ tiếp tục thế này, bọn họ sẽ bị ép vào đường cùng!
Lục Thừa Tiêu ngẩng đầu nhìn những cửa tiệm đan lồng vào nhau, sau đó nhanh chóng nhảy qua hàng rào bên cạnh lên lầu hai, người đàn ông đứng đầu Hắc Môn là Hắc Liệt cũng nhảy lên lầu hai!
Lục Thừa Tiêu giơ khẩu súng lục lên, Hắc Liệt cũng đồng thời giương súng, hai người cứ thế đứng trên đỉnh lầu hai cửa hàng sóng đôi nhau....!
Hắc Liệt mở miệng trước, “Lục Thừa Tiêu, lâu quá không gặp” Lục Thừa Tiêu nhếch mép cười lạnh: “Quả thực đã lâu không gặp”

Hắc Liệt đã sớm bày bố tất cả, “Tao biết hôm nay mày sẽ xuất hiện.”
Lục Thừa Tiêu bình tĩnh ung dung, chỉ khẽ nhếch khóe miệng, “Tao cũng biết rõ vụ đá quý ngày hôm nay là để dụ tao đến.” Bọn họ đã là đối thủ sắp được mười năm, chưa từng phân thắng bại! “Ba năm trước, một phát súng của mày suýt thì lấy được mạng tao, ba năm sau! Ai thắng ai thua còn chưa biết được!” Hai người đàn ông đều tuấn mỹ không ai bì được cứ thế đối đầu với nhau, Hắc Liệt vẫn luôn cạnh cánh trong lòng chuyện ba năm về trước.

“Vậy tao cũng rất mong chờ!” Lục Thừa Tiêu liền lập tức giơ tay hất khẩu súng trong tay Hắc Liệt, có thể nói là Hắc Liệt cũng đồng thời hất được khẩu súng trong tay anh.

Lục Thừa Tiêu nhấc chân, hai người cứ thế đánh nhau trên mái nhà cửa hàng.

Kase nhìn thấy cảnh tượng cậu chủ và Hắc Liệt đánh nhau, lập tức phân phó: “Bây giờ súng ống đầy đủ, bản mạnh vào! Xạ thủ bắn tỉa ngắm chuẩn lầu hai cửa tiêm, xử tên Hắc Liệt cho anh!” Hắc Liệt có thể nói là đối thủ sinh tử của Lục Thừa Tiêu, trước đó đã thế, bây giờ cũng vậy! “Pằng.


pằng..pẳng...!Kèm theo mấy tiếng súng nổ, Kano lập tức đưa người xông đến, đánh nhau túi bụi với người của Hắc Môn.

Hắc Liệt biết, cứ tiếp tục đánh, cho dù đánh ba ngày ba đêm cũng không phân được thắng bại! Anh ta hành động cực nhanh rút một khẩu súng khác từ bên trong túi áo vest!
Lục Thừa Tiêu nhìn động tác của Hắc Liệt, yếu hầu khế động, “Tao đã đánh giá thấp mày rồi!” “Không phải mày cũng thế à? Chúng ta ngang nhau thôi!”
Chính vào khoảnh khắc Hắc Liệt móc khẩu súng ra, Lục Thừa Tiêu cũng rút súng từ trong túi áo khoác gió ra chỉ thẳng vào Hắc Liệt.

Hắc Liệt cười lạnh mấy tiếng, hắn ta chuyển dời mục tiêu, chú ý đến chiếc mô tô đang chạy trên con hẻm nhỏ, ngắm chuẩn người phụ nữ đang lái xe, sau đó lên cò súng!.