Tổng Tài Cuồng Vợ

Chương 203: Thích anh



Ngày hôm sau mới sáng sớm liền bị người dẫn đường gọi dậy, Ngôn Tiểu Nặc mơ mơ hồ hồ, xem đồng hồ, mới năm rưỡi.

Dậy sớm thế này để đi đâu chứ? Cô lại không phải leo núi tuyết để bẻ bông sen tuyết nghìn năm.

Trong túi ngủ vẫn rất ấm áp, Ngôn Tiểu Nặc cuộn người lại, chỉ muốn năm trong túi ngủ mãi mãi.

Leo núi? Đi gặp quỷ thì có.

Giọng nói thúc giục của người hướng dẫn lại truyền đến, Ngôn Tiểu Nặc nhắm mắt lại nhíu mày.

Ngôn Tiểu Nặc dịu dịu mắt, nhìn sang bên cạnh mới thấy túi ngủ của Mặc Tây Quyết đã trống trơn từ lúc nào không ngăn được mà có chút kinh ngạc, anh dậy sớm thế ư?

Bên ngoài truyền đến tiếng nói của Mặc Tây Quyết: “Dậy đi, anh phải gấp lều rồi”.

Ngôn Tiếu Nặc vừa nghe thì lập tức ngồi dậy, trong lòng chửi thâm Mặc Tây Quyết, gã đàn ông này từ bao giờ thì trở nên đáng ghét như vậy chứ.

Cô từ trong lều chui ra mới phát hiện ra, thì ra khoảng đất này còn sót lại duy nhất cái lều của cô mà thôi.

Ba anh em nhà họ Mặc thấy cô như con chuột chũi chui ra khỏi hang, ba con người như người trời đã sớm thu dọn ổn thỏa, căn bản không nhìn ra được là đã ngủ ngoài trời một đêm liền.

Lại nhìn lại bản thần cô, tóc tai rối bù, mắt mơ hồ, rõ ràng là mệt muốn chết rồi.

Gương mặt đỏ bừng vội vàng đi đánh răng rửa mặt, cô Toàn Cơ đưa cho cô kem dưỡng mang theo người, nhẹ nhàng nói: “Bôi một chút đi, giữ cho gương mặt rạng rỡ”.

“Cảm ơn”. Ngôn Tiểu Nặc bôi một chút, quả nhiên sắc mặt tươi tỉnh hơn nhiều, còn có một mùi thơm nhè nhẹ rất thích, “Đây là hãng gì vậy, em chưa nhìn thấy bao giờ?”

“Gia truyền độc môn”. Cô Toàn Cơ chớp chớp mắt thần bí.

Ngôn Tiểu Nặc nghiêng đầu nói: “Nếu lấy đi bán, nhất định bán được không ít tiên”.

“Chị cũng muốn lấy đi bán lắm, nhưng mà công thức bí mật bị lấy trộm mất rồi”. Cô Toàn Cơ thở dài một hơi, “Trong nhà có gian thương đó...”

Ngôn Tiểu Nặc quay đầu nhìn tên gian thương nào đó đang gấp lều, bóng lưng rất đẹp trai.

Cô không kìm được mỉm cười.

Cô Toàn Cơ kéo Ngôn Tiểu Nặc đến cửa hàng tiện lợi ăn sáng, Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy đều là những thực phẩm nhiều Calo, cô nghĩ đến lúc nữa leo núi, thể lực tiêu hao nhiều, nên cố gắng ăn nhiều hơn một chút.

Leo núi tuyết đúng là một việc cần thể lực, lại thêm việc Ngôn Tiểu Nặc không quen ngủ ngoài trời, đi được một đoạn nhỏ thì gương mặt bắt đầu đỏ lên.

Mặc Tây Quyết nhíu mày, năm lấy tay cô.

Bàn tay lạnh giá bị anh nắm lấy, chớp mắt liền trở nên ấm áp, Ngôn Tiểu Nặc đang cảm động, thì chỉ nghe thấy Mặc Tây Quyết nhỏ giọng nói một câu: “Thể lực quá yếu”.

Ngôn Tiểu Nặc kiềm chế không cắn anh ấy, muốn rút tay về.

Mặc Tây Quyết lại nắm chặt lấy tay cô, không để cô có cơ hội rút tay về.

Lúc đầu thì chỉ là rơi những hạt tuyết nhỏ, nhưng sau đó bắt đầu rơi tuyết lông ngỗng, bên tai truyền đến tiếng người dẫn đường: “Nghỉ ngơi ở đây đi, đợi gió tuyết qua đi rồi tính tiếp”.

Trên đầu Ngôn Tiểu Nặc phủ đầy hoa tuyết, cô nhìn đôi đồng tử đen láy của Mặc Tây Quyết, bàn tay bất giác siết chặt lại.

Anh nhìn sâu vào cô, bàn tay vô cùng trâm ổn, tràn đầy năng lượng.

Ngôn Tiểu Nặc chớp mắt trở nên an tâm, chỉ là một trận tuyết mà thôi, sẽ không có chuyện gì được.

Mọi người đều không dám nói chuyện, chỉ đứng nguyên tại chỗ nghỉ ngơi, chỉ sợ rằng phát ra âm thanh sẽ dẫn đến nguy hiểm hơn nữa.

Nhưng bão tuyết càng ngày càng lớn, người dẫn đường cũng không dám nói chuyện, ra dấu tay “Mau chóng xuống núi”.

Người dẫn đường ở phía trước dẫn đường, Mặc Tây Quyết nắm tay Ngôn Tiểu Nặc, Mặc Tây Thần và cô Toàn Cơ dìu đỡ nhau, mọi người đều cẩn thận dè dặt đi theo người dẫn đường xuống núi.

Bởi vì trận gió tuyết, nên phía dưới mặt tuyết tích tụ có thể có hố sâu, rơi xuống đó thì không khác gì gặp cát chảy trên sa mạc, vô cùng phiền phức.

Mặc Tây Quyết bảo vệ Ngôn Tiểu Nặc ở sau lưng, mỗi bước chân lại như đang đi trên dây thép mảnh, vô cùng thận trọng.

Ngôn Tiểu Nặc không có cách nào để nói chuyện, biết rõ bây giờ không phải lúc để khoe tài cán, cô theo sát phía sau Mặc Tây Quyết để xuống núi.

Trong tiếng gió rít gào, có mang theo tiếng rền vang, không ổn rồi!

Mặc Tây Quyết lập tức phản ứng lại, kéo theo Ngôn Tiểu Nặc chạy về một bên, để tránh khỏi đợt khói tuyết như vũ bão ập đến.

Ngôn Tiểu Nặc bị dọa cho hết hồn, trong chớp mắt không biết phải làm sao, eo lại bị Mặc Tây Quyết ôm chặt lấy.

“Đừng nín thở”. Mặc Tây Quyết thì thầm bên tai cô.

Ngôn Tiểu Nặc há miệng, phía sau truyền đến một trận đau đớn, giống như đập vào một chỗ nào đó.

Môi và mũi anh ấy đều băng giá hết rồi, Ngôn Tiểu Nặc mở hé mắt, chỉ nhìn thấy khắp trời khắp đất đều là luồng sương màu trắng.

Rồi sau đó...

Lúc Ngôn Tiểu Nặc tỉnh lại thì phát hiện bản thân và Mặc Tây Quyết nằm trong một động núi rất nhỏ, bên ngoài lại bị băng tuyết bịt kín.

Trong động vừa lạnh vừa tối, cô cảm thấy chân tay mình đông cứng đến đau đớn.

“Qua đây, ôm chặt anh”.

Bất chợt có một giọng nói trầm thấp vang lên, Ngôn Tiểu Nặc bị dọa giật mình, thì ra là Mặc Tây Quyết.

Thần sắc của anh bình thường, giống như cái động này là phòng họp của anh ấy chứ không phải là nơi lúc nào cũng có thể xảy ra nguy hiểm chết người.

Ngôn Tiểu Nặc dịch đến, Mặc Tây Quyết kéo khóa áo khoác của cô xuống, cô còn chưa phản ứng lại thì áo trên đã bị anh ấy cởi ra.

“Anh làm gì thế? Định làm em lạnh chết sao?” Ngôn Tiểu Nặc nhỏ giọng trách móc, một giây sau cô liền bị anh ôm vào lòng, áo khoác được anh bọc lên người cô, kín mít không một kẽ hở, so với cứ thế mà ôm anh thì tốt hơn nhiêu.

Nhịp đập bình ổn của trái tim anh, bộ ngực vạm vỡ ấm nóng, kèm theo đó là mùi thơm cơ thể phảng phất lúc có lúc không, Ngôn Tiểu Nặc không kìm được mà rúc sâu vào trong lòng anh thêm một chút, sau đó thì ôm chặt lấy eo anh, cùng nhau ủ ấm.

“Em sắp ghì chết anh rồi”. Mặc Tây Quyết bình thản nói một câu, “Không có lương tâm.

Ngôn Tiểu Nặc lập tức thả lỏng anh, bĩu môi nói, “Cái thứ người gì chứ”.

“Ôm chặt anh”. Mặc Tây Quyết lại nói một câu.

Ngôn Tiểu Nặc lườm anh một cái: “Anh nói là em sẽ ghì chết anh mà”.

“Sao lại không nghe lời như thể”. Mặc Tây Quyết nhăn mặt nói, “Ôm anh”.

Ngôn Tiểu Nặc lại ôm chặt lấy anh, thì thâm nói: “cô Toàn Cơ, Mặc Tây Thần, còn cả người dẫn đường nữa, bọn họ ở đâu?”

“Không biết”. Lời nói của Mặc Tây Quyết mang đầy sự bất lực.

“Bọn họ sẽ không xảy ra chuyện chứ?” Ngôn Tiểu Nặc lại hỏi một câu.

Mặc Tây Quyết trầm mặc một chút, lại trả lời như cũ: “Không biết”.

“Ngoại trừ nói không biết ra thì anh còn biết nói gì nữa?” Ngôn Tiểu Nặc bất lực, “Không lo lắng cho anh trai và em gái của anh à?”

“Lo lắng”. Đôi mắt đen láy của Mặc Tây Quyết lóe lên một tia kì lạ, “Nhưng lo lắng cũng không có tác dụng gì”.

Ngôn Tiểu Nặc không thể phủ nhận, lặng lẽ thở dài một hơi, mí mắt lại càng ngày càng nặng xuống.

Mặc Tây Quyết nói với cô: “Đừng ngủ”.

“Em buồn ngủ quá”. Ngôn Tiểu Nặc nói với anh ấy, vừa nói đến buồn ngủ, đôi mắt chỉ trong chớp mắt đã không thể mở ra được nữa.

Đôi môi của Mặc Tây Quyết cứ thế áp đến, hôn cô thật mạnh, dùng lực đánh thức tất cả cảm quan giác quan của cô, Ngôn Tiếu Nặc rên rỉ thành tiếng: “Đau...”

“Kỹ thuật hôn thật tôi”. Mặc Tây Quyết lạnh lùng nói mặt đầy chê bai, “Lâu như thế rồi, một chút tiến bộ cũng không có”.

Ngôn Tiểu Nặc không phục nói: “Kỹ thuật hôn của Ngôn Uyển Cừ rất tốt đấy, sao anh không đi mà hôn cô ấy đi?”

Đồng tử đen láy của Mặc Tây Quyết mang theo hoài nghi, nhếch mày nói: “Sao em biết là kỹ thuật hôn của cô ấy tốt?”

“Em đoán”. Ngôn Tiểu Nặc chột dạ nói: “Cô ấy thường xuyên đi ra đi vào cái nơi như Thành Diệp, thay đàn ông còn nhanh hơn thay áo'.

Mặc Tây Quyết nghe thấy những lời như thế này phát ra từ miệng cô ấy, dường như chỉ đối với Ngôn Uyển Cừ.

Nhờ có một tràng chọc cười của Mặc Tây Quyết, tinh thần Ngôn Tiểu Nặc cũng tỉnh táo hơn nhiều, không còn buồn ngủ như vậy nữa, cô nhìn cửa động bị tuyết bịt kín, thì thâm: “Sẽ có người đến cứu chúng ta chứ?”

“Cớ”. Mặc Tây Quyết không hề do dự nói.

Ngôn Tiểu Nặc hơi hơi nhếch lông mày, hỏi: “Trước khi chúng ta vào đây, anh có làm tín hiệu cầu cứu ở bên ngoài không?”

“Làm rồi”. Hàng mi dày đen láy của Mặc Tây Quyết chớp chớp, thân sắc bình tĩnh.

Ngôn Tiểu Nặc ôm chặt lấy anh, đột nhiên nói một câu: “Thực chất như thế này cũng rất tốt”.

Mặc Tây Quyết nhếch nhếch bộ lông mày hình lưỡi mác, trong ánh mắt đầy sự ngạc nhiên: “Như thế này rất tốt? Tại sao?”

“Sao tai anh lại thính như thế?” Ngôn Tiểu Nặc bất lực nói, “Rõ ràng em nói rất nhỏ mà, sao anh vẫn nghe thấy được chứ”.

“Ở đây chỉ có hai chúng ta, không muốn nghe thấy cũng khó”. Mặc Tây Quyết bình thản nói, “Đừng có thay đổi chủ đề”.

Ngôn Tiểu Nặc lại không nói gì nữa, chỉ ôm lấy anh, dường như như thể có thể ôm đến mãi mãi về sau, những chuyện ngoài kia có thể không cần quan tâm nữa, cô chỉ muốn có thể cùng anh yên lặng ở một chỗ là được rồi.

Trâm mặc một lúc lâu, Mặc Tây Quyết đột nhiên nói: “Em có điều gì muốn nói với anh không?”

Cơ thể Ngôn Tiểu Nặc sững lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Cái gì?”

“Không có gì, chỉ là hỏi một chút”. Ngữ khí Mặc Tây

Quyết rất bình thản, đôi mắt sáng đen láy có chút u sầu.

“Chúng ta thực sự sẽ được cứu chứ?” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng hỏi, ánh mắt thản nhiên mà ung dung.

Mặc Tây Quyết nhìn cô một lúc, “Nếu như không được cứ, thì em có lời nào muốn nói với anh không?”

Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên trở nên hoảng hốt, có lời nào muốn nói với anh ấy, cô có rất nhiều điều muốn nói với anh ấy, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Mặc Tây Quyết giơ tay lên, ôm lấy bờ vai gầy yếu của cô, âm thanh trầm thấp nhưng rất êm tai: “Anh vẫn rất thích em, dù cho em có muốn chia tay với anh, dù cho em không muốn ở bên cạnh anh nữa, thì anh vẫn không thể khống chế bản thân thích em được”. Dừng lại một chút, anh nói tiếp, “Như hôm nay, nếu có thể chết cùng em ở đây...

“Chúng ta sẽ không chết!” Ngôn Tiểu Nặc giơ tay bịt lấy miệng anh ấy, trong ánh mắt trong veo lóe lên tia nữa, “Tuyệt đối không thể, Mặc Tây Quyết, chúng ta có thể sống mà đi ra được”.

Đồng tử đen láy của Mặc Tây Quyết lóe lên, thấp giọng hỏi cô: “Đây chính là những lời em muốn nói với anh à?”

Ngôn Tiểu Nặc thu tay lại, ánh mắt cúi xuống.

Ngôn Tiểu Nặc cắn môi, áp sát vào bên tai anh, giọng nói nghẹn ngào: “Em cũng thích anh, nhưng...chúng ta không thể ở cùng nhau, không thể”.

Đồng tử Mặc Tây Quyết hơi dãn ra, lúc nhìn lại cô ấy thì chỉ thấy hàng mi cô đã phủ đầy nước mắt, trong lòng như nằm trong chảo dầu nóng, anh không kìm được lại hôn cô.

Môi răng triền miên quấn quýt, Ngôn Tiểu Nặc có chút hơi khó chống đỡ, hoàn toàn khác so với vừa rồi chỉ để thức tỉnh ý thức của cô mà thôi.

Ngôn Tiểu Nặc dùng tất cả tình cảm của bản thân để đáp lại anh, lúc hai người tách ra thì vẫn còn thở hổn hển, mặt đỏ ửng.

Đôi mắt đen láy của Mặc Tây Quyết sáng quắc, nói với cô: “Không có không thể, anh đợi em, chỉ cần em đồng ý”.

Ngữ khí vang dội có lực, Ngôn Tiểu Nặc nhảm nghiền hai mắt, ôm chặt lấy anh.