Lúc Ngôn Tiểu Nặc tỉnh lại, thấy bản thân đang nằm trên một chiếc giường lớn xa hoa.
Trước mặt là gương mặt lo lắng gấp gáp của hoàng hậu Olina, Ngôn Tiểu Nặc ngẩn người mất hai giây, bất giác hỏi: “Mặc Tây Quyết đâu?”
“A Quyết ở phòng bên cạnh phòng của cô, đừng lo lắng”. Hoàng hậu Olina nắm chặt lấy bàn tay Ngôn Tiểu Nặc, “Cô cảm thấy thế nào?”
Ngôn Tiểu Nặc thử động đậy ngón tay và tay chân, nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Tôi không có chỗ nào khó chịu cả, chắc chỉ hơi yếu một chút thôi”.
Hoàng hậu Olina thở phào một hơi nhẹ nhõm, nói: “Suýt chút nữa dọa chết ta rồi”.
“Hoàng hậu, cô Toàn Cơ, Mặc Tây Thân và cả người dẫn đường, bọn họ...” Ngôn Tiếu Nặc đột nhiên nhớ ra, vội vàng hỏi.
“Không sao, bọn họ đều ổn, nếu không có bọn họ dẫn đường thì sao có thể tìm được cô và A Quyết”. Hoàng hậu Olina vội vàng vô về cô, tránh cho cảm xúc của cô bị kích động quá mức.
Tảng đá trong lòng Ngôn Tiểu Nặc cuối cùng cũng được đặt xuống.
Cô vật lộn muốn đứng dậy, hoàng hậu Olina hoảng hốt thất thần: “Cô đừng đứng lên, mau nằm xuống nghỉ ngơi”.
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, kiên quyết nói: “Tôi phải đi xem Mặc Tây Quyết.
“Nhưng cơ thể cô..” Hoàng hậu Olina có chút do dự.
“Hoàng hậu, tôi vẫn có thể đi được”. Trong lúc Ngôn Tiểu Nặc nói thì cô đã kịp ngồi dậy.
Hoàng hậu Olina thấy không thể ngăn được cô ấy nữa, thì giúp cô ấy lấy chiếc áo khoác ở bên cạnh mặc lên, cùng cô đi thăm Mặc Tây Quyết.
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc vô cùng lo lắng hoang mang, tại sao Mặc Tây Quyết vẫn chưa tỉnh lại, tại sao cô không sao cả.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lòng cô bỗng chốc vô cùng hoảng loạn, nếu như Mặc Tây Quyết xảy ra chuyện, cô cũng không muốn sống nữa.
Mặc Tây Quyết nằm trong căn phòng sát vách bên cạnh, gương mặt tái nhợt, đôi môi màu hoa hồng đã mất đi hoàn toàn sắc máu, ngoại trừ hai hàng lông mày lưỡi mác vẫn anh tuấn bức người ra, những chỗ khác đều trở nên vô cùng yếu đuối.
Mặc Tây Thần và cô Toàn Cơ đang túc trực ở bên cạnh, thấy Ngôn Tiểu Nặc đến, cô Toàn Cơ vội vàng bước đến đỡ tay cô: “Cảm ơn trời đất, cuối cùng thì em cũng không sao rồi”.
“Em không sao, rốt cuộc Mặc Tây Quyết làm sao vậy?” Gương mặt Ngôn Tiểu Nặc tràn đầy hoảng loạn lúng túng.
“Rốt cuộc là làm sao? Tôi lại muốn hỏi ngược lại cô”. Một giọng nói từ ngoài của truyền vào, Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy giọng nói này thì tay bất giác siết chặt lại.
Là Mặc Lăng Thiên.
Mặc Tây Thần và cô Toàn Cơ đi đến chào hỏi Mặc Lăng Thiên rồi lặng lẽ đứng sang một bên.
Hoàng hậu Olina thấy Mặc Lăng Thiên nhìn Ngôn Tiểu Nặc với ánh mắt không mấy tốt đẹp thì lập tức nói: “Ngự y đâu rồi?”
Ngự y vội vàng đi tới nói với Mặc Lăng Thiên: “Cậu Mặc bị nội thương, cần tĩnh dưỡng”.
“Sao lại bị nội thương?” Ngôn Tiểu Nặc vội vàng hỏi, “Nghiêm trọng không? Rốt cuộc như thế nào?”
Hỏi hết câu này đến câu khác, không thể giấu nổi sự lo lắng.
Ngự y nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Cô Nặc, cậu Mặc trước khi vào trong động thì có bị nội thương một chút, cơ thể lại yếu, có điều không nguy hiểm đến tính mạng, cần tĩnh dưỡng nhiều”.
Ngôn Tiểu Nặc thở phào một hơi.
Mặc Lăng Thiên đi tới, Ngôn Tiểu Nặc thấy sắc mặt của ông ta không tốt thì lùi về bên cạnh hai bước, cô cảm nhận được ánh mắt của Mặc Lăng Thiên như kim chích vào lưng, chích khiến cho toàn thân cô khó chịu.
“Mỗi lần con trai tôi bị thương thì đều là vì cô”. Mặc Lăng Thiên lạnh lùng nói với Ngôn Tiểu Nặc, “Rốt cuộc cô..."
“Lăng Thiên”. Hoàng hậu Olina kéo Ngồn Tiểu Nặc về phía sau người mình, nhìn ông ta điềm đạm nói: “Đây là hoàng cung, A Quyết còn chưa tỉnh, ông nên biết điều một chút.
Mặc Lăng Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, không nói gì thêm, quay người đi nhìn con trai.
Hoàng hậu Olina kéo Ngôn Tiểu Nặc đi ra ngoài, dù cho Ngôn Tiểu Nặc vẫn còn muốn nhìn Mặc Tây Quyết, nhưng nơi này không phải nơi cô có thể ở lại.
Mặc Tây Thần và cô Toàn Cơ nhìn Ngôn Tiểu Nặc bằng ánh mắt bảo cô hãy yên tâm.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ có thể cùng hoàng hậu Olina rời đi.
“Lần này là sự cố ngoài ý muốn, cô đừng quá áy náy”. Hoàng hậu Olina từ trong phòng bước ra, nhẹ nhàng thở một hơi, “Trải qua lần vào sinh ra tử này, những khúc mắc trước đây đừng để trong lòng nữa".
Ngôn Tiểu Nặc hơi kinh ngạc: “Hoàng hậu...
“A Quyết tính cách lạnh lùng, lại ngang ngược, nhưng cậu ấy là người khi đã xác định một người, thì sẽ dùng tất cả tình cảm và lực khí đi yêu thương và bảo vệ cô ấy”. Hoàng hậu Olina chân thành sâu sắc khuyên nhủ cô ấy, “Giữa những người yêu nhau, không có điều gì là không thể nói ra được, không có bất cứ cái hố nào mà không thể vượt qua được”.
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc vô cùng chấn động, không phải là cô không muốn nói, mà là cô không thể đánh cược, không thể lấy sinh mệnh của bà ngoại ra để đánh cược.
Hoàng hậu Olina thấy cô trâm mặc không nói gì, thì thở dài một hơi, nhưng không có ý định nói tiếp.
Có những chuyện, phải trải qua rồi mới có thể hiểu được, người khác có nói như thế nào thì cũng là uổng công.
Lúc này có một người ngự y khác đến báo cáo, “Hoàng hậu, cậu Lục bên kia đã không sao rồi, thân đã giúp cậu ấy xử lý xong miệng vết thương rồi, đã dùng loại thuốc bôi tốt nhất, cứ đúng giờ bôi thuốc là sẽ đảm bảo không cần lo lắng”.
“Cậu Lục?” Tim Ngôn Tiểu Nặc lại một lần nữa bị treo lên, “Là cậu Lục nào?”
Hoàng hậu Olina nói: “Là Lục Đình, ta quên không nói với cô, lúc đó cửa động tích tuyết quá dày, cũng nhờ Lục Đình, đã dẫn mọi người cùng đào tuyết tích tụ, mới có thể thuận lợi cứu được cô và A Quyết ra..."
Lời của bà ấy còn chưa nói hết thì Ngôn Tiểu Nặc đã đi về hướng Lục Đình bên đó.
Hoàng hậu Olina đứng ở hành lang, nhìn theo bóng lưng của Ngôn Tiểu Nặc thở dài một hơi, nói với ngự y: “Ông đi chuẩn bị thuốc bổ và canh bố, sau đó đưa đến chỗ cô Ngôn”.
“Vâng”. Ngự y tiếp lệnh, sau đó đi chuẩn bị.
Hoàng hậu Olina quay người đi thăm Mặc Tây Quyết, đợi anh tỉnh lại.
Ngôn Tiếu Nặc đến chỗ Lục Đình ở, chỉ thấy hai tay Lục Đình bị bọc giống như màn thầu, cô đứng ở cửa, cắn môi nhìn anh ta.
“Em không sao chứ?” Lục Đình thấy cô đi tới, thì vui vẻ vô cùng, “Anh đang định đi thăm em, tốt quá rồi”.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn xuống đống băng bông trên người, hốc mắt đỏ lên: “Sao anh phải khổ như thế chứ?”
Lục Đình sững người, rồi lập tức nói: "Không thế thì thế nào, anh làm sao có thể nhìn em gặp nguy hiểm mà không cứu được”.
“Được rồi, được rồi, sống sót sau hoạn nạn vốn là một chuyện đáng vui mừng”. Lục Đình vội vàng an ủi cô ấy, nói với cô, “Tay anh không tiện, em cứ tự nhiên ngồi nhé”.
Ngôn Tiểu Nặc ngồi xuống chiếc ghế bên giường Lục Đình, thấp giọng nói với anh ta: “Tay bị bỏng lạnh không dễ chữa, vừa rồi em có nghe ngự y nói rồi, đã dùng loại thuốc tốt nhất, anh nhất định phải chăm chỉ bôi thuốc, nếu không sẽ rất khó chịu đớ:.
Lục Đình mỉm cười, nói: "Không sao, thuốc này là đích thân hoàng hậu Olina ban cho, nghe nói là thuốc của Trình Tử Diên”.
Lại là Trình Tử Diễm...cái người Trình Tử Diễm này rốt cuộc giao du rộng đến mức nào chứ, hoàng gia hào môn cũng kết giao với anh ta, mà nghe nói anh ta ở vùng biển lceland, bản thân ở trong một tòa biệt thự nhỏ.
“Thuốc của Trình Tử Diễm đương nhiên là hiệu nghiệm vô cùng”. Ngôn Tiểu Nặc yên tâm, nhẹ nhàng nói, “Có thuốc tốt như thế thì em yên tâm rồi”.
Lục Đình nói nhỏ: “Tiểu Nặc, lúc đó chắc em bị dọa cho sợ lắm đúng không?”
Ngôn Tiểu Nặc hơi sững người, rồi liền gật gật đầu: “Vâng, nhưng cũng may được cứu rồi”.
“Đại nạn không chết, chắc chắn sau này có phúc lớn”. Lục Đình nhẹ nhàng an ủi cô ấy, “Bên này cũng sắp kết thúc rồi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau về thành phố S”.
Thân sắc Ngôn Tiểu Nặc có chút do dự: “Nhưng Mặc Tây Quyết anh ấy vẫn chưa tỉnh lại”.
Lục Đình nhìn cô không hề che giấu mà thể hiện sự lo lắng cho Mặc Tây Quyết, từ tận đáy lòng có chút không vui, nhưng lại nghĩ đến Mặc Tây Quyết đã cứu Ngôn Tiểu Nặc, tâm tình rất phức tạp.
“Tiểu Nặc, Mặc Tây Quyết có bác sĩ tốt nhất chữa trị cho anh ta, anh ta sẽ không sao đâu”. Lục Đình nhẹ nhàng nói, “Anh nghe nói ngày kia sáng sớm là Ngôn Uyển Cừ đã đi rồi, chúng ta không nên muộn hơn cô ta thì tốt hơn”.
Toàn thân Ngôn Tiểu Nặc chấn động, kinh ngạc hỏi: “Ngày kia là cô ta đi rồi? Hoàng hậu Olina bên này không phải qua hai ngày nữa mới kết thúc à?”
Lục Đình thở dài một hơi, giải thích cặn kẽ cho cô: “Hôm qua tin tức em và Mặc Tây Quyết gặp phải lở tuyết truyền đến, hoàng hậu Olina bị dọa sợ hãi, liền phái đội ngũ tìm kiếm giỏi nhất ngày đêm đi tìm bọn em, làm gì còn tâm trí đâu mà tổ chức tiệc sinh nhật”.
Nói cũng đúng.
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến bà ngoại, cô liên gật gật đầu, hỏi: “Nhưng tay của anh, thực sự không sao chứ?”
Lục Đình lắc đầu: “Anh không sao, xem em ấy, còn yếu như thế, mau đi về nghỉ ngơi cho tốt đi”.
Ngôn Tiểu Nặc cũng cảm thấy cơ thế mình không còn chút sức lực nào nữa, nói với Lục Đình: “Được, anh cũng nghỉ ngơi đi”.
Nói xong thì cô liên đứng lên đi về chỗ ở của mình.
Lục Đình nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô ấy, bất giác nhíu mày lại, nét mặt đăm chiêu suy nghĩ.
Mặc dù Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy cơ thể không dễ chịu, nhưng trong lòng vẫn vướng mắc Mặc Tây Quyết, từ chỗ Lục Đình trở về cô lại đi về chỗ Mặc Tây Quyết.
Trên hành lang có người hầu đứng túc trực, thấy Ngôn Tiểu Nặc đi tới thì nhẹ nhàng nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Cô Ngôn, hoàng hậu dặn dò, nếu cô Ngôn đến thăm cậu Mặc thì mời cô Ngôn về uống canh bổ rồi hãy đến”.
“Mặc Tây Quyết vẫn chưa tỉnh lại à?” Ngôn Tiểu Nặc nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, ánh mắt vô cùng lo lắng.
“Ngự y vừa đến xem một lượt rô”. Người hầu nữ nói,
“Nói là cậu Mặc sẽ tỉnh lại sớm thôi, xin cô Ngôn bớt đau buồn”.
Người hầu nữ cười cười rồi gọi người đến dặn dò: “Đỡ cô Ngôn về nghỉ ngơi cẩn thận, đây là hoàng hậu đặc biệt dặn dò”.
Ngôn Tiểu Nặc cảm kích nói lời cảm ơn, trong lòng nghĩ hoàng hậu Olina đối xử với mình thật tốt, lần sau nếu còn cơ hội đến đây cô nhất định sẽ tâm sự với hoàng hậu nhiều hơn.
Cô trở về chỗ ở của mình, canh bổ và thuốc bổ đã được đặt sẵn trên bàn, nhiệt độ vừa ấm.
Ngôn Tiểu Nặc uống hết thuốc và canh, thì liên nghĩ muốn quay lại thăm Mặc Tây Quyết, nhưng lại cảm thấy đầu có chút nặng, rất muốn đi ngủ.
“Các người..." Ngôn Tiểu Nặc nhìn người hầu nữ đứng trước mặt biến thành mấy người, “Tôi rất chóng mặt...”
Vừa nói hết câu thì cô cũng nhắm nghiền mắt lại.
Người hầu nữ vội vàng nói: “Đến đây, chúng ta cùng khiên cô Ngôn lên giường”.
Ngôn Tiểu Nặc được những người hầu nữ khiêng lên giường, cẩn thận đắp chăn cho cô, để cô ngủ một cách yên ổn.
Sau khi những người hầu nữ làm xong hết tất cả thì thở dài một tiếng: “Hoàng hậu dự liệu không tồi, cô Ngôn nhất định sẽ không nghỉ ngơi cẩn thận”.
Người hầu nữ còn lại nói: “Nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành rồi, đi thôi, về báo cáo với hoàng hậu”.
Ngôn Tiểu Nặc không hề biết những chuyện này, nằm trên giường ngủ ngon lành.