Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu/Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người

Chương 1586



Lâm Thiến cũng cầu xin, cô ta nghĩ rằng Chu Đào là chỗ dựa lớn nhất của họ.

 

“Cầu xin tôi tha thứ cho các cô cũng vô dụng, cô phải xem xem Kiều Mộ Trạch có tha thứ cho hai người hay không.”

 

Chu Đào tức giận nói.

 

“Anh là ông chủ của công ty, lời anh nói mới tính!”

 

“Các cô không biết người đứng sau đầu tư cho công ty chúng ta là ai đúng không?” Chu Đào cũng không ngại nói cho hai cắp dưới không biết sống chết này.

 

Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến nhìn nhau đều có một loại dự: cảm không lành.

 

Ông chủ thần bí?

 

*Sẽ không phải là Kiều Mộ Trạch chứ?” Giọng nói của Lâm Thiến run rẫy hỏi.

 

Chu Đào thở dài: “Được rồi! Để tôi nói cho hai người tiền vốn thành lập lên nhóm này, chính là ba năm trước Kiều Mộ Trạch đã đầu tư vào thành lập, hơn nữa hai người cũng chỉ may mắn được trở thành thành viên của nhóm, hai người là do tôi chọn, còn Kiều tổng chỉ muốn nuôi dưỡng Trang Noãn Noãn, cô ấy mới là nguyên nhân chính thành lập nên nhóm này, không có cô ấy hai người căn bản cũng không có danh tiếng như bây giờ, các cô còn muốn tranh giành cùng cô ấy sao? Còn muốn hại cô ấy?

 

Hai người đây là đang tự huỷ hoại tiền đồ của mình.”

 

Sự thật tàn nhẫn này khiến hai người phụ nữ ngồi trên sofa trợn trừng mắt: “Cái gì cơ ?”

 

“Hai người nên cảm ơn Trang Noãn Noãn, là cô ấy đã thu hút được khoản đầu tư lớn từ Kiều tổng, không có cô ấy ở trong nhóm các cô, nhóm các cô sẽ giống với tất cả nhóm nhạc nữ trong nước, ngay cả xuất đầu lộ diện cũng không có, đối diện với sự sắp giải tán các người còn muốn như bây giờ sao? Tự cầu phúc đi! Tôi cũng không cứu được.”

 

Chu Đào nói xong nhìn hai người phụ nữ tuyệt vọng xụi lơ, anh cảm thấy họ đáng đời. Chu Đào đóng cửa, Diệp Mạn Ni sụp đỗ ôm đầu: “Không phải đâu, sao có thể? Chúng ta là dựa vào Trang Noãn Noãn nên mới có ngày hôm nay sao?”

 

Đầu óc Lâm Thiến cũng trống rỗng, cho dù cô ta không ghét Trang Noãn Noãn giống như Diệp Mạn Ni, trong lòng Ị sớm đã không công bằng rồi, mà bây giờ lời nói của Chu Đào không còn nghi ngờ gì nữa tát thẳng vào mặt bọn họ.

 

“Kiều Mộ Trạch sớm đã nhìn trúng Trang Noãn Noãn rồi sao? Trang Noãn Noãn sao lại có phúc khí lớn như vậy?”

 

Lâm Thiến cũng hoảng hốt, lời nói lúc nãy của Kiều Mộ Trạch rõ ràng đã bóp chét tiền đồ của họ.

 

“Mạn Ni, nhìn xem cô đề xuất ra cái chủ ý quỷ gì không biết, lần này chúng ta xong đời rồi.” Lâm Thiền mắng một câu, bây giờ cô hận không thể đem tất cả trách nghiệm đẩy sang Diệp Mạn Ni, là cô ta hại cô.

 

Diệp Mạn Ni lập tức trở mặt: “Không phải là cii cũng đồng ý làm vậy sao? Ai cũng không thẻ trách ai.”

 

Tình chị em giả dối cứ như vậy hiện nguyên hình.

 

Kiều Mộ Trạch đưa Trang Noãn Noãn quay trở lại biệt thự, do uống thuốc nên trên đường đi, cảm giác đau rát ở cổ họng Trang Noãn Noãn cũng đỡ hơn nhiều, bây giờ điều khiến cô đau lòng là đã từng là chị em tốt, lại quay lưng với nhau.

 

“Đỡ hơn chút nào chưa?” Kiều Mộ Trạch vươn tay xoa đầu cô.

 

“Ừm, đỡ hơn nhiều rồi.” Trang Noãn Noãn chớp mắt cười, tất cả mọi việc anh làm hôm nay khiến cô vừa cảm kích lại vừa cảm động.

 

Có điều cô không muốn chuyện gì cũng làm phiền đến anh, dựa dẫm vào anh, cô có thể tự mình xử lý không muốn ÿ lại vào anh.

 

Đúng lúc này, điện thoại của xe anh reo lên, trực tiếp hiện lên trên màn hình, là tên mẹ anh.

 

Kiều Mộ Trạch nhìn một cái lập tức dừng xe bên cạnh vỉa hè, cầm điện nói với Trang Noãn Noãn: “Anh nghe điện thoại một chút.”

 

“Ừm!” Trang Noãn Noãn ngoan ngoãn cười. Nhìn Kiều Mộ Trạch xuống xe nghe điện thoại, trong lòng cô căng thẳng.

 

“Alo, mẹ.” Kiều Mộ Trạch bắt máy.

 

“Mộ Trạch, buổi tối về nhà ăn cơm đi, con đã lâu không về rồi.”

 

“Vâng! Buổi tối con sẽ về.” Kiều Mộ Trạch đồng ý, khoảng thời gian này bởi vì bận nên anh quả thật chưa về nhà, Kiều Mộ Trạch đột nhiên có một suy nghĩ, anh nói với mẹ ở đầu dây bên kia: “Mẹ, tối con sẽ dẫn theo một người bạn về nhà ăn cơm.”

 

Mẹ của Kiều Mộ Trạch ở đầu dây bên kia dường như đã đoán ra được người bạn của anh là ai, bà trực tiếp nói: “Mộ Trạch, là Trang Noãn Noãn phải không!”

 

“Vâng, là cô ấy.” Kiều Mộ Trạch tháp giọng trả lời.

 

“Mộ Trạch, không phải là mẹ không muốn gặp cô ấy, mà là bây giờ con dẫn cô ấy về nhà, mẹ và ba con đều chưa có tư tưởng chuẩn bị, e rằng sẽ khiến cô ấy ngại ngùng.”