Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 1727



Chương 1727:

 

“Đúng, chị đến đây để gặp em, đồng thời, cũng đến trả lại món quà cho em.” Hứa Tâm Duyệt nói xong, cởi balo xuống, đưa lại quà mà cậu tặng cho cô: “Nè, trả cho em, sau này đừng tặng chị món quà quý giá như này nữa, chị không nhận được đâu!”

 

Hứa Tâm Duyệt nói xong, không tự chủ được đưa tay nhẹ nhàng phủi một chút gương mặt non nớt của cậu nhóc.

 

Cậu nhóc nhìn món quà bị trả về, hai mắt to tròn liền ngập nước bên trong tràn đầy cảm giác thất lạc, lại đẩy lại món quà về phía cô: “Đây là món quà em tặng riêng cho chị, chị nhất định phải nhận lấy.”

 

“Chị không thể nhận, cảm ơn em, tắm lòng của em chị xin nhận, nhưng quà thì chị không nhận đâu.” Hứa Tâm Duyệt tiếp tục nói: “Còn nữa, chị sắp ra nước ngoài rồi, có lẽ là rất lâu cũng sẽ không quay trở lại, nên em phải chăm sóc mình thật tốt.”

 

Cậu nhóc nghe xong, liền vội vàng ôm chặt lấy cổ cô: “Vậy chúng ta còn có thể gặp mặt không?”

 

“Có thể sẽ không gặp lại.” Hứa Tâm Duyệt cắn răng nói, ánh mắt của cô liếc sang người đàn ông đứng bên cạnh, anh vẫn luôn dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô.

 

Cô nghĩ, cô nói như vậy, anh có hài lòng hay không?

 

Cậu nhóc gấp đến độ hóc mắt đỏ lên, cái đầu nhỏ dựa vào bờ vai cô: “Em không muốn chị Tâm Duyệt rời đi.”

 

“Ngoan, chị phải đi ra ngoài làm việc, không còn cách nào nữa, chị bắt buộc phải đi.” Hứa Tâm Duyệt nói xong, cô đứng người lên, cũng định đi.

 

Mặc dù như vày có hơi nhẫn tâm, nhưng mà, duyên phận của cô với cậu nhóc cũng chỉ đến đây mà thôi.

 

Từ lúc cậu nhóc sinh ra đến giờ, cô có thể nhìn thấy cậu, đã thỏa mãn lắm rồi. Nhưng mà, cậu nhóc đột nhiên giang hai cánh tay, ôm thật chặt một chân của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lấy chân cô, giống như chơi xấu vậy hét lớn: “Em không muốn, em không muốn chị rời đi, chị ở lại được.

 

không? Đến công ty của daddy em làm việc được không?”

 

Trái tim của Hứa Tâm Duyệt co rút một cái, nhìn cậu nhóc.

 

không nỡ để cô rời đi, trong lòng cô vừa cảm động vừa ngạc nhiên, phần tình cảm mà cậu nhóc dành cho cô này, có phải bởi vì cô là người sinh cậu ra hay không?

 

Cố Thừa Tiêu mắt lạnh nhìn con trai quấn lấy Hứa Tâm Duyệt, con trai ngay cả mẹ ruột còn không nhận, mà lại cuốn lấy 1 người phụ nữ xa lạ như vậy, chuyện này là sao chứ?

 

“Cố Dĩ Mục, buông tay.” Có Thừa Tiêu trầm giọng quát.

 

Hứa Tâm Duyệt thấy người đàn ông ở bên cạnh tức giận, cô chỉ sợ anh sẽ khiến cậu nhóc chịu ám ức, nên liền nhanh chóng ngồi xuống an ủi cậu, khuyên cậu nhóc: “Được rồi, Tiểu Mục, chị thực sự phải đi rồi.”

 

Cậu nhóc buông Hứa Tâm Duyệt ra, quay người liền cầu xin ba đang đứng ở đằng sau: “Daddy, daddy có thể cho chị Tâm Duyệt một vị trí làm việc không, con xin daddy đấy.”

 

“Công ty của daddy không tuyển người.” Có Thừa Tiêu cự tuyệt một cách lạnh lùng.

 

Hứa Tâm Duyệt quay người, chỉ có thể nhân lúc cậu nhóc không ôm chân của cô, rời đi. Cô vừa mới đi chưa được mấy bước, chỉ nghe thấy sau lưng oa một tiếng, bạn nhỏ Có Dĩ Mục đau lòng khóc lớn lên, vừa khóc, vừa chạy theo cô.

 

Cảnh này, bạn nhỏ Cố Dĩ Mục chạy theo cô giống như là một đứa bé bị mẹ bỏ rơi, đáng thương đang đuổi theo mẹ của nó vậy.

 

Cố Thừa Tiêu đúng là không chịu nổi con trai nữa rồi, chẳng qua chỉ là chia tay với một người phụ nữ xa lạ thôi, có cần phải làm giống như là người thân sắp mắt như vậy hay không? Mắt mặt hay không hả?

 

Hứa Tâm Duyệt mới đi được mười mấy mét thôi, đã nghe thấy tiếng cậu nhóc đang đuổi theo, nước mắt không tự: chủ được rơi xuống, cuối cùng cô cũng không nhịn được quay người, thì nhìn thấy cậu nhóc mặt mũi đều là nước mắt lao đến ôm lấy chân của cô.

 

“Đừng đi mà, em không muốn chị Tâm Duyệt đi đâu…”

 

Cậu nhóc vừa khóc vừa ôm thật chặt chân cô.

 

Hứa Tâm Duyệt nhanh chóng lau nước mắt, nhìn về phía Cố Thừa Tiêu, trong lòng cô cũng không hy vọng cậu nhóc đau lòng như vậy, nhưng mà, cô thật sự không biết phải làm sao.

 

Cô không nỡ, cũng không nhẫn tâm rời đi như vậy.

 

Có Thừa Tiêu đang chuẩn bị đi đến, thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng xe đến, có thể trực tiếp lái xe vào nhà anh, trừ xe của mẹ anh ra, thì không còn ai có quyền như vậy.

 

Cho nên, lúc này, tiếng xe sắp đi vào trong vườn đó, là xe của mẹ anh.

 

Sắc mặt của Cố Thừa Tiêu hơi chút thay đổi, nói với con trai vẫn đang ôm chân Hứa Tâm Duyệt: “Nhanh chóng mang cô ta vào trong trốn đi, đừng để bà nội con nhìn thấy cô ta.”