Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 1728



Chương 1728:

 

Cậu nhóc nghe xong, lau nước mắt, tò mò hỏi: “Vì sao?”

 

“Làm theo lời daddy là được.” Cố Thừa Tiêu nói xong, nói với Hứa Tâm Duyệt: “Cô không thể xuất hiện trước mặt người nhà tôi được, đi trốn đi.”

 

Hứa Tâm Duyệt cũng không ngờ, lại trùng hợp như vậy, người nhà của anh lại đến, không cần Cố Thừa Tiêu nhắc nhở, cô cũng biết, với thân phận của cô thì không thể nào đến đây được.

 

Nếu như không may để Hứa An An biết cô đến nhà Có Thừa Tiêu, chắc chắn sẽ lại là một trận tai nạn.

 

Hứa Tâm Duyệt dắt tay cậu nhóc, có chút bối rối hỏi: “Tiểu Mục, nhanh dẫn chị đi trốn đi.”

 

Cậu nhóc liền hiểu chuyện gật đầu, cũng rất là vui mừng: “Chị Tâm Duyệt, đi theo em, mình đi từ cửa sau vào.”

 

Hứa Tâm Duyệt đi theo cậu nhóc nhanh chóng chạy về phía khác của sân cỏ, đấy là phía của cửa sau, Cố Thừa Tiêu nhìn hai người đi sang bên đó rồi, mới nhẹ nhàng thở ra, cũng không biết là tối hôm nay mẹ sẽ đến.

 

Cố Thừa Tiêu bước đến chỗ đỗ xe ở trong sân, khi anh nhàn nhã đi đến chỗ con đường nhỏ trồng một hàng trúc, đột nhiên nhìn thấy xuống xe ở bên cạnh mẹ anh, còn đứng một cô gái.

 

Hứa An An cũng đến.

 

Khuôn mặt đẹp trai của Cố Thừa Tiêu nhăn lên một chút, mẹ vậy mà không thông báo với anh đã đưa người của Hứa gia đến?

 

Nhưng mà, Cố Thừa Tiêu vẫn đang ở trong vườn, chắc là điện thoại của mẹ anh cũng không nghe thấy.

 

Hứa An An nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ con đường nhỏ, cô ta liền ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy dưới ánh chiều tà, một bóng người cao lớn thanh lịch đang đi về phía này, trái tim của cô ta không khống chế được đập loạn nhịp lên.

 

Anh thật đẹp trai!

 

Hồng Mỹ San nhìn con trai, cười nói: “Con xem mẹ đưa ai đến này, An An nhớ Tiểu Mục, nên cùng đến đây ăn bữa tối.”

 

Nói xong, trong một chiếc xe khác ở ngoài cửa, người hầu của bà mang thức ăn dùng cho bữa tối đến.

 

“Thừa Tiêu, anh không ngại khi tôi đến chứ?” Hứa An An hơi cẩn thận nhìn về phía Có Thừa Tiêu.

 

Hồng Mỹ San thấy cô ta sợ con trai không vui, liền cười an ủi “Yên tâm đi! Thừa Tiêu đương nhiên sẽ không ngại.”

 

Trong lòng Cố Thừa Tiêu muốn nói ngại, nhưng trước mặt mẹ mình, anh cũng không thể thể hiện ra được, nếu như đã đến rồi, anh cũng không thể đuổi người đi được.

 

Chỉ là, hai người này đến đúng là không phải lúc, bởi vì tối nay trong biệt thự của anh, bắt buộc phải giấu 1 người.

 

Trong lòng Hứa Tâm Duyệt cũng rất là phiền muộn, cứ nghĩ rằng trả lại quà xong là cô có thể đi về rồi, nhưng mà, trước mắt cô là không đi được rồi.

 

Khi cô và cậu nhóc đến ban công tầng hai, cậu nhóc đứng ở trên ban công nhìn người đang đi từ bãi đỗ xe ra, cậu có hơi không vui nói: “Sao dì ta lại đến đây.”

 

Hứa Tâm Duyệt vẫn luôn trốn ở sau tường, nghe thấy câu oán trách này của cậu nhóc, cô không nhịn được hơi thò đầu ra, vừa nhìn thấy, trái tim của cô bị dọa đến phát run, cái gì, Hứa An An cũng đến?

 

Chỉ thấy bên cạnh Hứa An An, chính là mẹ của Cố Thừa Tiêu, ba người cùng nhau đi về phía đại sảnh.

 

“Tiểu Mục, em có chỗ nào chuyên dùng để trốn không, có thể đưa chị đi trốn được không? Đừng để cho bà nội với mẹ ruột của em nhìn thấy chị.” Hứa Tâm Duyệt nhỏ giọng khẩn cầu cậu nhóc.

 

Cậu nhóc nghĩ một lúc, liền cười nói: “Em biết một chỗ, đi theo em đi!”

 

Hứa Tâm Duyệt cũng yên tâm đi theo cậu nhóc lên tầng 3, sau đó, cậu nhóc đẩy mở cửa 1 gian phòng, Hứa Tâm Duyệt vội vàng nhìn qua, ấy! Đây hình như là phòng ngủ mài Mà, phòng ngủ vừa to vừa sa hoa cách điệu, giống như phòng ngủ chính vậy.

 

“Đây là phòng của ai thế?” Hứa Tâm Duyệt nhỏ giọng hỏi.

 

“Chị đi theo em.” Cậu nhóc không trả lời cô, mà mang theo cô, đẩy mở chiếc cửa kéo ở bên cạnh, nói với cô: “Chị cứ trốn ở đây đi, sẽ không ai phát hiện ra đâu.”

 

Hứa Tâm Duyệt bước vào, trừng mắt to, đây… đây là phòng thay quần áo của đàn ông.

 

Mà, bày ở trong chiếc tủ kính giữa phòng, toàn là đồng hồ và những món đồ kết hợp quý gia.

 

“Đây là nơi nào vậy?” Hứa Tâm Duyệt hỏi cậu nhóc.

 

Cậu nhóc cười đắc ý nói: “Đây là phòng ngủ của daddy.”