Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 580



Chương 580: Anh Đã Trở Về

 

Tô Thắm khoác tay Tô Bách Ngôn cho đến khi cô bước ra sân khấu, đích thân Tô Bách Ngôn đặt tay của cô vào tay Hiên Viên Thần.

 

Lúc này Tô Bách Ngôn xúc động đến nỗi không cần nói lời nào, Hiên Viên Thần nắm tay Tô Thắm nói với ông: “Ba, cảm ơn ba đã gả Tô Thắm cho con.”

 

Tô Bách Ngôn gật đầu: “Đối xử tốt với con bé đấy.”

 

“Con sẽ làm vậy.” Hiên Viên Thần hứa.

 

Tô Thắm khóe mắt ươn ướt, mím chặt đôi môi đỏ mọng, cố kìm nước mắt vì kích động lúc này nhìn bóng dáng ba mình rời đi.

 

Hiên Viên Thần nắm tay cô, bước đến một vị trưởng lão đức cao vọng trọng. Trưởng lão đọc lời tuyên thệ, hai tiếng “tôi đồng ý”, khiến cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sắm.

 

Vòng tròn nhỏ trên ngón giữa của Tô Thắm được tháo ra, lúc này, người đàn ông đang đeo nhẫn kim cương lên ngón áp út của cô, một viên kim cương trắng hình trái tim, tượng trưng cho tình yêu của anh mãi mãi dành cho cô. Dưới khán đài, Tô Hi xúc động đỏ hoe mắt, Ôn Lệ Thâm nhẹ nhàng ôm lấy cô.

 

Đường Tư Vũ mừng cho Tô Thắm, đồng thời cô cũng nghĩ đến hôn lễ của mình, nhớ lại cảm giác phấn khích và vui sướng lúc đó, thật may mắn biết bao khi tìm được tình yêu cả đời mình.

 

Hiên Viên Thần nhẹ nhàng vén khăn che mặt của Tô Thắm, ánh mắt sâu sắc nhìn vào đôi mắt ngắn nước, trái tim anh khẽ nghẹn lại, cô vừa mới khóc sao?

 

y í Tô Thắm cũng cố kìm nước mắt trở lại, nhưng đôi mắt mờ sương khiến người đàn ông rất đau lòng.

 

Anh cúi xuống nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn, để thể hiện sự kết thúc của hôn lễ.

 

Trên khán đài ai cũng chúc phúc cho đôi vợ chồng trẻ, đồng thời cả nước đang vô cùng náo nhiệt, hôn lễ của ngài tổng thống là chuyện vui khắp nơi ăn mừng.

 

Trong bữa tiệc, Hiên Viên Thần và Tô Thám ngòi trên ghê chủ tọa, hai người nghỉ ngơi một chút rồi đứng dậy nâng ly chúc mừng, đi một lượt hai mươi bàn khách, sau khi chúc rượu tất cả khách mời, họ trở lại bàn tiệc để dùng bữa trưa.

 

Buổi chiều, khách khứa lần lượt rời đi, chỉ còn lại người thân, bạn bè thân thiết trò chuyện, Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn rời đi lúc 3 giờ chiều, trong khi Tô Hi và Ôn Lệ Thâm nghỉ ngơi trong phòng khách đã sắp xếp của khách sạn.

 

Buổi tối là bữa cơm gia đình.

 

Tại một trong các phòng chờ, Tô Thắm thay một bộ lễ phục nhẹ nhàng hơn, ngồi trên sofa nghỉ ngơi, Lý Sâm tới, đồng thời mang công việc theo.

 

Hiên Viên Thần mặc vest chú rễ ngồi vào bàn bên cạnh sofa để giải quyết công việc. Tô Thắm quay đầu chống cằm nhìn anh, người đàn ông lúc này là đẹp trai nhất. Lý Sâm cũng có chút toát mồ hôi, không muốn trong hôn lễ của ngài tổng thống lại phải mang việc đến quấy rày cặp vợ chồng mới này, không còn cách nào, chuyện cuốc gia đại sự, ông không dám có một chút Á ` Sơ suât nào.

 

Sau khi Hiên Viên Thần ký xong, Lý Sâm liền đi luôn, Hiên Viên Thần mời ông tối đến cùng dùng bữa, Lý Sâm cảm thấy rất vinh dự.

 

Tô Thắm nhắm mắt lại, không hiểu sao lại cảm thấy có chút buồn ngủ, Hiên Viên Thần bước tới đưa tay ra: “Em sao vậy?”

 

“Có lẽ là tối hôm qua không ngủ đủ! Em hơi buồn ngủ.” Tô Thắm cũng nhắm mắt lại, tựa vào lòng anh.

 

Hiên Viên Thần nói với cô: “Em vào giường nghỉ ngơi một lát đi, đến bữa tối anh sẽ gọi.”

 

“Vâng!” Tô Thắm cũng muốn để mình có tinh thần thật tốt, để buổi tối có thể vui vẻ bên gia đình.

 

Tô Thắm bước đến bên giường, cô cứ mặc quần áo như thế mà nằm xuống, Hiên Viên Thần liền đi tới đắp cho cô, Tô Thắm cứ thế mà ngủ, cô thật sự rất buồn ngủ rồi.

 

Buổi tối trong khách sạn chỉ có vợ chồng Trình Tuyết Lam, vợ chồng Tô Bách Ngôn, vợ chồng Tô Hi, cùng với Tô Thắm Hiên Viên Thần và Lý Sâm ở lại ăn tối cùng nhau.

 

Cuối cùng thì hôn lễ cũng trôi qua, trong một ngày, nhiều báo cáo văn bản chiếm hết các trang và những tiếng chúc phúc tràn ngập khắp noi.

 

Buổi tối, Tô Thắm sau khi tắm xong, ngồi trên giường xem những lời chúc phúc trên mạng, cô cảm nhận được thiện ý và sự tán thành của người dân cả nước đối với cô.

 

Tô Thắm xem một hồi, lại cảm thấy buồn ngủ, không khỏi nhắm mắt lại, chợp mắt một lát.

 

Hiên Viên Thần từ phòng tắm đi ra, nhìn vẻ mặt buồn ngủ của cô, có chút đau lòng, hôm nay cô thật sự rất mệt mỏi!

 

Anh bước tới, cúi xuống ôm cô gái đang nhắm mắt ngủ kia, Tô Thám lập tức mở mắt ra.

 

“Muốn đi ngủ thì lên giường đi.” Hiên Viên Thần nhẹ nhàng nói.

 

Tô Thắm nằm lên giường, Hiên Viên Thần lập tức lên giường, ôm cô vào lòng.

 

Tô Thắm dựa vào anh, nhắm mắt ngủ say.

 

Hiên Viên Thần cúi đầu, có chút giận dỗi hôn lên trán cô: “Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, em ngủ nỗi sao?”

 

“Vâng vâng.” Tô Thắm trả lời.

 

Hiên Viên Thần không còn cách nào khác, nói: “Được rồi! Ngủ đi!”

 

Tô Thắm thực sự ngủ luôn, sau khi cô ngủ say, 11 giờ 30 Hiên Viên Thần lại ngồi dậy. Trong bữa tối, Lý Sâm nhận được một số tài liệu khẩn, anh chưa có thời gian để đọc chúng.

 

Nhẹ nhàng ngồi dậy ra khỏi giường, Hiên Viên Thần lặng lẽ rời khỏi phòng và đi vào phòng làm việc. Đây là đêm tân hôn của ngài tổng thống, bù đầu trong công việc.

 

Tô Thâm ngủ đến khi trời sáng, sáng sớm hôm sau Hiên Viên Thần đã thu xếp công việc để làm ở nhà, Tô Thám ở nhà cùng anh, ngày Tết nhiều việc cần làm, cả trái tim cô cũng cùng anh đặt vào công việc cả.

 

Ngày tết ông Táo đã qua, giao thừa không còn xa nữa, những ngày như thế này rất nhiều người mang trong mình nỗi mong chờ.

 

Nỗi mong mỏi của Hình Nhát Nặc là ngay khi Ôn Lương Diệu trở về sẽ lập tức tới tìm anh. Cô muốn hỏi tại sao anh không trả lời tin nhắn của cô, tại sao lâu như vậy anh không chủ động tìm cô.

 

Lễ nào hai người họ thật sự trở nên xa lạ rồi sao?

 

Đường Tư Vũ cùng với Hình Liệt Hàn đi nhổ cỏ thắp hương trên mộ ba mẹ, cũng thắp cho Đường Y Y và Khưu Lâm một nén hương. Giờ phút này, tất cả hận thù đã tan theo mây gió, chỉ còn người sống, tiếp tục duy trì những ước vọng vào cuộc sông.

 

Nghĩ đến hai mẹ con họ, lúc này cũng chỉ biết thở dài thôi.

 

Lúc này Tô Thắm cũng nghĩ đến Mộ Phi, đã lâu không có tin tức gì, không biết sau trận tai nạn đó, anh thế nào, chân của anh đã khỏi chưa?

 

Nhưng suy cho cùng cũng không phải là mối quan hệ có thể liên lạc với nhau nữa, vì thế, kiếp này có thể gặp lại hay không còn tùy thuộc vào duyên số.

 

Còn ba ngày nữa là đến giao thừa, Hình Nhất Nặc đang cùng cậu nhóc vẽ tranh. Cậu nhóc vẽ tranh rất giỏi, Hình Nhất Nặc ở bên cạnh vẽ thêm nhiều bông hoa cỏ nhỏ.

 

Đúng lúc này, điện thoại di động của cô reo lên, có tin nhắn đến, Hình Nhất Nặc chỉ nghĩ là do mấy người bạn thân hẹn đi chơi.

 

Cô cầm lên xem, trước mắt chỉ thấy một cái tên quen thuộc.

 

Ôn Lương Diệu.

 

Cô vui mừng đến mức ném cả cây bút vẽ đi, vội vàng bắm xem tin nhắn, trên đó chỉ có một câu “Nhất Nặc, anh về rồi”.

 

Hình Nhất Nặc nhìn chằm chằm vào tin nhắn, có chút giận dữ: “Cuối cùng thì anh cũng biết gửi tin nhắn cho em.” Nói xong, cô nói với cậu nhóc: “Cô ra ngoài một lúc, tự chơi nhé.”

 

Nói xong, chụp lấy điện thoại chạy ra khỏi cửa.