Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 581



Chương 581: Món Quà Anh Tặng

 

Hình Nhất Nặc chạy ra khỏi nhà thì lúc này cô mới phát hiện ra rằng mình không có bằng lái xe, không thể chạy xe trên đường được, cô chỉ có thể trừng mắt nhìn bốn chiếc xe đang đậu trong gara mà không thể làm gì. Hình Nhất Nặc chạy vọt lên tầng ba, gấp gáp đến mức cô trực tiếp đẩy cửa phòng Hình Nhất Phàm, ở bên trong Hình Nhất Phàm đang chơi game trực tiếp giật nảy mình.

 

“Em đang làm gì vậy?” Hình Nhất Phàm quay đầu lại trừng mắt nhìn cô.

 

“Anh ba, anh có thể chở em đến một nơi được không, việc này rất gấp!” Hình Nhất Nặc cầu cứu cậu.

 

“Nói đi.” Hình Nhất Phàm tiếp tục tập trung vào trò chơi trong tay, gần đây cậu đang học phần mềm phát triển game.

 

Hình Nhất Nặc hơi xấu hỗ nhưng vẫn nói thật: “Anh đưa em đến Ôn gia một chuyến nhé!”

 

“Không phải em vừa mới đến đó mấy ngày trước sao? Lại đi nữa?” Hình Nhất Phàm nhìn cô một cách kỳ lạ.

 

“Xin anh ba đó, anh ba tốt của em…” Hình Nhất Nặc lập tức quấn lấy cậu làm nũng, điều mà Hình Nhất Phàm không thể chịu được nhất chính là Hình Nhất Nặc làm điều này, cậu vội vàng nói: “Chờ anh chơi xong trò này đã thì nói tiếp.”

 

“Chơi cái đó mắt bao lâu!”

 

“Mấy phút.”

 

Trái tim lo lắng của Hình Nhất Nặc như muốn bùng cháy nhưng cô chỉ có thể cố nén lại, ngồi một chỗ nhìn Hình Nhát Phàm chơi game, hy vọng anh ba của cô sẽ thua và nhanh chóng kết thúc.

 

Hình Nhất Phàm thắng dễ dàng, cậu tắt máy tính, lấy chìa khóa xe và đi xuống nhà.

 

Phía sau, Hình Nhất Nặc vội vàng đi theo cậu ra ngoài, Hình Nhất Phàm khởi động một chiếc xe thể thao siêu ngầu mà anh trai cậu đưa cho, vô cùng thích hợp cho những thiếu niên, thiếu nữ đồng trang lứa của hai người dùng. Động tác trượt lưng vô cùng trôi chảy, Hình Nhất Phàm đã ngồi vào bên trong xe, lộ ra vẻ đẹp trai của thiếu niên tràn đầy thanh xuân, mái tóc đen vuốt sành điệu, làn da trắng mịn, ngũ quan sắc nét, là một lại đẹp trai vô cùng hút mắt, trong ánh nắng lại toát ra một phần phóng khoáng, không bị trói buộc.

 

Hình Nhất Nặc ngồi vào trong xe, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra xem, xác nhận lại kia đúng là tin nhắn mà Ôn Lương Diệu đã gửi cho cô.

 

Hình Nhất Phàm lái xe ra khỏi cổng, một đường đi thẳng. Lúc này là thời tiết của tháng mười vô cùng sảng khoái và dễ chịu, cửa số xe hạ xuống, xe thể thao của Hình Nhất Phàm chạy qua con phố sôi động, náo nhiệt, thu hút không ít thiếu nữ rung động ngoái lại nhìn, ngay cả mấy cô, mấy bà cũng muốn nhìn nhiều hơn một chút, thầm nghĩ, đây là con nhà giàu nào mà đẹp trai như vậy!

 

Ôn gia cách đó không xa, Hình Nhất Nặc không khỏi suy nghĩ, nói với Hình Nhất Phàm: “Anh, em tự mình vào được rồi, anh có muốn trở về hay không?” Hình Nhất Phàm quay đầu lại, tò mò hỏi: “Rốt cuộc em đến Ôn gia làm gì?”

 

“Anh Lương Diệu từ Bắc Cực trở về, em đi xem anh ấy có mang quà gì cho em không.”

 

“Em cũng thật không biết ngại khi đòi quà người khác!” Hình Nhất Phàm trêu ghẹo cô một câu.

 

Hình Nhất Nặc mặt kệ cậu, đẩy cửa xuống xe rồi vẫy tay với cậu nói: “Anh ba, anh về trước đi!”

 

Ngài tài xế là Hình Nhất Phàm đành phải lập tức trở về.

 

Hình Nhất Nặc đứng ở cửa nhà Ôn gia hít sâu một hơi, tim đập thình thịch, tay cầm điện thoại di động. Cô cảm thấy đột nhiên bước vào như thế này rất mắt lịch sự.

 

Hình Nhất Nặc cắn cắn môi, cầm điện thoại di động lên, mở tin nhắn, trả lời Ôn Lương Diệu một câu: “Anh có ở nhà không?”

 

“Có.” Đối phương nhanh chóng nhắn tin trả lời.

 

Hình Nhất Nặc không ngăn được trong lòng cảm thấy ngọt ngào, cô tiếp tục hỏi: “Vậy bây giờ anh ra ngoài, em đang đợi ở trước cửa.”

 

Sau khi tin nhắn được gửi đi, Hình Nhất Nặc đợi Ôn Lương Diệu trả lời tin nhắn nhưng anh không nhắn lại.

 

Hình Nhất Nặc mím môi đỏ mọng, đi đến một cái cây bên cạnh Ôn gia đợi ở đó.

 

Đột nhiên, nghe thấy tiếng mở cửa truyền ra từ cánh cửa nhỏ bên trái Ôn gia.

 

Hình Nhát Nặc vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một bóng người mảnh khảnh bước ra, vẫn là người đàn ông mặc áo sơ mi trắng giản dị, khuôn mặt dịu dàng quyền rũ, trên mặt có chút khẩn trương, khi nhìn thấy cô gái dưới tàng cây, anh có chút không dám tin thở ra một hơi.

 

“Tại sao em lại chạy tới đây?” Tim Ôn Lương Diệu không khỏi thắt lại khi nhìn bóng dáng đơn độc của cô trước cửa nhà mình.

 

Hình Nhất Nặc nhìn anh, trong mắt có chút chua xót, giống như chứa đựng rất nhiều ủy khuất, đột nhiên bộc phát khiến cô phải sụt sịt đi về phía anh. Ôn Lương Diệu nhìn cô gái đi qua, anh không khỏi nở nụ cười: “Lại cao thêm rồi.”

 

Đồng thời, anh cũng để ý thấy cô đã trưởng thành, mất đi vẻ thiếu nữ mới lớn bồng bột, trong ánh mắt biểu cảm có vài phần trưởng thành.

 

“Em hỏi anh, tại sao sáu tháng qua anh không trả lời bất kỳ tin nhắn gì của em?” Hình Nhất Nặc lập tức ngắng đầu lên nhìn anh chằm chằm rồi chất vấn.

 

Nhìn thấy ánh mắt cô, Ôn Lương Diệu cảm thấy áy náy cũng có chút bất đắc dĩ nói: “Ở địa điểm bọn anh quay thường xuyên không bắt được tín hiệu, vì vậy anh chỉ có thể nhận được tin nhắn của em và xem hết nó ở một thời gian cố định nhưng lại không thể thường xuyên phản hồi cho em được.”

 

Trong lòng Hình Nhất Nặc cảm thấy có chút ngọt ngào, anh đã xem hết sao? Anh còn đọc những lời phàn nàn mà cô gửi cho anh sao? Lúc đó, cô nghĩ dù sao anh cũng không nhận được nên ở trong thư cô có tùy ý viết một số thứ, không ngờ anh lại đọc hết!

 

Trong ánh mắt sâu thẳm của Ôn Lương Diệu, anh đè nén sự nhớ nhung mãnh liệt, mong muốn ôm chặt người con gái trước mặt, không dám tùy tiện bộc lộ ra ngoài.

 

“Anh có mang quà về cho em không?” Hình Nhất Nặc ngây ra vài giây trước khi hỏi câu này.

 

Ôn Lương Nghiêu nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, không khỏi thích thú đưa tay sờ sờ đầu cô nói: “Đương nhiên là anh mang về rồi, cùng anh đi vào lấy!”

 

“Anh lấy nó ra đưa cho eml Em không có ý đi vào.” Hình Nhất Nặc hơi xấu hồ khi bị Hình Nhất Phàm trêu chọc trước đó.

 

“Không vào nhà anh ngồi một chút sao?” Ôn Lương Diệu nheo mắt hỏi.

 

“Nếu không tối nay chúng ta ăn tối ở bên ngoài nhé!” Hình Nhất Nặc gợi ý, vừa vặn cô không muốn về nhà nhưng lại muốn ở bên anh.

 

“Được rồi, anh mời em đi ăn tối.” Ôn Lương Diệu cũng muốn một mình ở bên cô.

 

“Em đợi anh ngoài cửa! Anh lái xe ra ngoài đi!” Nói xong, Hình Nhát Nặc chạy đến cái cây bên cạnh chờ anh.

 

Ôn Lương Diệu có chút buồn cười, phát hiện cô đã trưởng thành hơn một chút, không còn ngây ngô, lớn mật như trước.

 

Ôn Lương Diệu bước nhanh vào nhà, đồng thời cầm quà cho cô rồi lái xe đi ra ngoài.

 

Hình Nhát Nặc ngồi lên xe của anh, trong lòng cảm thấy ngọt ngào như uống mật, một loại hạnh phúc chưa từng có bảo phủ lấy cô.

 

Ôn Lương Diệu lấy ra một hộp quà nhỏ ra đưa cho cô: “Quà cho em.”

 

Hình Nhất Nặc nhìn chiếc hộp nhỏ xinh và tinh xảo mà không khỏi cảm thấy vui mừng, chẳng lẽ là tặng cô một chiếc nhẫn kim cương sao? Hay một chiếc vòng cổ? Dù sao bắt kể là gì thì cô cũng rất mong chờ.

 

“Bây giờ em có thể mở nó ra xem được không?” Hình Nhất Nặc nóng lòng hỏi.

 

“Mở ra đi!” Ôn Lương Diệu gật gật đầu.

 

Hình Nhất Nặc lập tức đưa tay mở ra, hai mắt đột nhiên sáng ngời, bên trong có một viên pha lê hình trái tim, màu hồng, cực kì đẹp mắt.

 

“Đẹp quá!” Hình Nhất Nặc cầm nó lên và đặt trong lòng bàn tay, viên pha lê màu hồng tự nhiên trong suốt, đẹp đến say lòng.

 

“Đây là một viên pha lê quý hiếm mà anh tìm thấy trong một hang động băng ở Bắc Cực. Nó được làm thành một chiếc vòng cổ để tặng em. Hơn nữa viên pha lê có tên của em trên đó.”