Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 585



Chương 585: Ngài Tổng Thống Lãng Mạn

“Ở bên cạnh anh thì không chán.” Lý Thắm mím môi cười, rúc vào trong ngực anh.

“Anh muốn đưa em đến một nơi.”

“Bây giờ sao?”

“Ù!”

“Đi đâu?” Trong lòng Lý Thắm vẫn rất mong đợi.

“Trước sẽ không nói cho em biết, em đi thay áo khoác dày một chút đi, còn anh thì đi sắp xếp xe.”

“Được rồi!” Lý Thắm tươi cười bước vào đại sảnh, đi thay áo khoác dày hơn.

Hiên Viên Thần kêu xe hộ tống đứng ngoài cửa, lúc Lý Thắm xuống lầu còn mang theo một chiếc áo khoác dài, Hiên Viên Thần để nó lên khuỷu tay rồi nắm tay cô đi ra ngoài.

Ngồi trong xe, trong đêm tối, chiếc xe chạy một cách thần bí.

Lúc này mới khoảng chín giờ, Hiên Viên Thần đi ra ngoài.

Còn có một đoàn xe khác khởi hành từ hướng trung tâm thành phó, đó là đội ngũ pháo hoa mà Hiên Viên Thần sắp xếp, vừa vặn ngay dưới ngọn núi của căn cứ, có một không gian rộng lớn thích hợp để bắn pháo hoa.

Hiên Viên Thần chuẩn bị sắp xếp một buổi bắn pháo hoa cho vợ anh.

Mặc dù Lý Thắm không đoán được anh sẽ làm gì, nhưng trong lòng cô rất cảm động và mong chờ, anh đã cố ý sắp đặt như vậy, bất kể là như thế nào, tim cô đều rất cảm động.

Xe chạy vào con đường lên dốc một cách trật tự trong đêm tối, do có chòi canh gần đó nên đoạn đường khu vực này rất rộng rãi và suôn sẻ.

Nửa giờ sau, đoàn xe chạy lên chân núi, dừng lại trước một bãi đất trống bằng phẳng.

Đêm nay không có gió nhưng vẫn còn chút ý vị của mùa xuân.

Đứng trong bóng tối, với bầu trời đầy sao trên đầu, tâm trạng Lý Thắm lập tức cảm thấy vô cùng thoải mái, cô nắm tay Hiên Viên Thần đi về phía trước.

Phía sau, đám vệ sĩ cách xa hơn một chút, chỉ có hai người đứng sóng vai nhau.

Pháo hoa ở thành phố xa xa đầy rực rỡ mê người, Tô Thắm hít sâu một hơi, cười hỏi: “Sao anh lại nghĩ tới đây?”

“Anh sợ em sẽ chán. Hôm nay là Tết không thể khiến em buốn chán ở nhà được, vì vậy anh dẫn em ra ngoài thưởng thức pháo hoa.”

Nói xong, anh mở chiếc áo khoác trên tay ra, khoác trên người Lý Thắm, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt cô vào lòng.

Lúc này Lý Thắm nhìn thấy thung lũng trống trải phía dưới, đột nhiên có pháo hoa băn lên.

Một cảnh tượng vô cùng chói mắt ngay trước mắt cô.

Cô kinh ngạc vươn tay che môi, đây là do anh sắp xếp sao?

Khoảng cách đủ xa để không bị âm thanh làm cho choáng váng, đây là lần đầu tiên Lý Thắm được xem pháo hoa trên đỉnh núi như thế này.

“Thật đẹp.” Lý Thắm cảm thán một câu.

Hiên Viên Thần cúi đầu, nhẹ nhàng hôn vào tóc cô nói: “Chúng ta ngắm chúng một lúc.”

Đôi mắt của Lý Thắm liên tục được phản chiếu trong những chùm pháo hoa khác nhau, theo những chùm pháo hoa này trái tim bình tĩnh của cô cũng cảm thấy tuyệt đẹp.

Cô hy vọng rằng cả đời này, cô sẽ ở bên anh an tĩnh như vậy, cùng anh nhìn thế giới rực rỡ, mãi không xa rời.

“Tối mai, anh sẽ đưa em đến một bữa tiệc đã được sắp xếp xong.” Hiên Viên Thần nói với cô.

“Vâng! Được.” Lý Thắm cười đáp.

Trong một đêm như vậy, vẫn không ít người cảm tháy phiền muộn.

Ôn Lương Diệu đã cầm điện thoại di động đứng trên sân thượng một lúc lâu, anh nhấn số của Hình Nhất Nặc muốn nói chuyện với cô.

Nhưng điện thoại của cô ở trạng thái không nghe máy.

Anh nghĩ, lúc này, nhất định cô không cầm điện thoại ở bên mình!

Trong lòng Ôn Lương Diệu có một cảm giác lo lắng khó tả.

Trong Hình gia, sau khi đốt pháo hoa, Hình Nhất Nặc xuống tầng trước, cô nghe thấy ba mẹ cô vẫn đang xem bữa tiệc nên cô quay trở về phòng, nhìn chiếc điện thoại vứt trên giường, cô đưa tay ra nhặt. Di động của cô bị gửi tới dồn dập hàng loạt tin nhắn chúc phúc, đồng thời có hơn chục cuộc gọi nhỡ.

Cô vào xem lịch sử cuộc gọi nhỡ, người đứng đầu là Ôn Lương Diệu.

Đầu Hình Nhất Nặc bịch một tiếng, anh gọi điện thoại cho cô sao?

Cô suy nghĩ một lúc rồi gọi điện lại cho anh.

Ôn Lương Diệu đang định từ sân thượng đi xuống, đột nhiên trên sân thượng yên tĩnh vang lên âm thanh của điện thoại anh cầm trên tay.

Anh cầm lên nhìn, tim run lên, là Hình Nhất Nặc, anh thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười nghe máy: “Alô.”

“Anh gọi cho em sao?” Hình Nhất Nặc tò mò hỏi.

“Ừm, anh muốn nói một câu với em. Chúc mừng năm mới!” Ôn Lương Diệu trầm thấp đáp.

“Chúc mừng năm mới.” Hình Nhất Nặc cũng đáp lại.

“Anh nhớ trước kia, sau Tết em còn đòi anh lì xì.”

“Em mười chín tuổi rồi vì vậy em không nhận được lì xì nữa.”

Hình Nhất Nặc có chút bắt đắc dĩ nói: “Ba mẹ em cũng không phát lì xì cho em nữa.”

“Nhát Nặc, anh có chuyện muốn nói với em.”

“Em cũng có vài điều muốn nói với anh.” Hình Nhất Nặc nói.

“Em nói trước đi!” Ôn Lương Diệu không tranh với cô.

Hình Nhát Nặc đã suy nghĩ rất nhiều thứ trong hai ngày qua, tất nhiên là cô không thể buông bỏ bản thân thích anh nhưng cô cũng biết rằng mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình cô không thể can thiệp được.

“Em muốn nói rằng Diệp tiểu thư cũng rất tối, anh có muốn hẹn hò với cô ấy không?” Hình Nhất Nặc mạnh dạn hỏi.

“Ai nói anh muồn hẹn hò với cô ấy?” Ôn Lương Diệu có chút dở khóc dở cười, điều cô muốn nói là cái này?

“Cô ấy hẳn là một cô gái rất xinh đẹp! Cô ấy có tình cảm với anh sao? Nếu như anh cũng thích cô ấy thì anh có thể theo đuổi cô ấy!” Hình Nhất Nặc nhìn mình trong gương cười như một kẻ ngốc nghếch.

“Nhất Nặc, em đang nói cái gì vậy? Diệp Ngưng chỉ là đồng nghiệp, là đối tác làm việc của anh, không phải là cô gái anh thích.” Giọng nói của Ôn Lương Diệu trầm thấp nghiêm túc.

Hình Nhất Nặc lắng nghe, một ý cười chợt hiện lên trong mắt cô: “Thật không?”

“Không nên suy nghĩ bậy bạ, không phải người phụ nữ nào anh gặp thì anh đều thích.”

“Vậy thì anh có thích ai không?” Hình Nhất Nặc nuốt nước bọt, khẩn trương hỏi.

“Có.” Ôn Lương Diệu trả lời cô.

“Ai vậy!” Trái tim của Hình Nhất Nặc sắp chạm tới cỗ họng, vừa lo lắng vừa sợ hãi.

“Tạm thời không nói.” Ôn Lương Diệu vẫn rất thần bí.

Hình Nhất Nặc đột nhiên có một sự tự tin bí ẩn, như thể đó là cô! Nhưng cô cố ý giả bộ nói với anh: “Nhất định không phải là em.”

“Tại sao?” Ôn Lương Diệu thích thú hỏi.

“Anh chưa từng nói thích em.”

“Anh cũng không có nói không thích em.” Ôn Lương Diệu cười nói.

Trong lòng Hình Nhất Nặc chợt dâng lên một cảm giác hạnh phúc.

“Nhất Nặc, món quà của anh tặng em, hãy giữ nó thật tốt.”

“Tại sao?”

“Không tại sao cả, anh chỉ hy vọng em giữ gìn nó thật tốt.”

Giọng nói của Ôn Lương Diệu vừa trầm thấp vừa dịu dàng lại có chút bá đạo.

“Được! Em sẽ.” Trái tim của Hình Nhất Nặc đột nhiên không cảm thấy phiền muộn nữa.

“Có xem pháo hoa không?”

“Có, anh trai của em mua nhiều lắm.”

“Được rồi, em đi ngủ sớm một chút, không cho phép thức khuya!”

“Cho em hỏi một câu nhé! Lần trở lại này, ngoài tặng quà cho một cô gái, anh còn có quà gì cho những cô gái khác không?”

“Không có.” Cuối cùng, Ôn Lương Diệu nghiêm túc trả lời cô.

Hình Nhất Nặc ngồi trước bàn trang điểm, nhìn cô ở trong gương cười đến không thấy răng, cô quay sang nghe điện thoại nói: “Ngủ ngon.”

Nói xong liền cúp điện thoại.

Ở trên sân thượng, Ôn Lương Diệu cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ là tâm tư của anh sắp bị cô gái này thăm dò ra rồi sao?