Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

Chương 586



Chương 586: Cùng Anh Ở Chung.

Không lâu sau khi Hứa Nhất Nặc ngắt cuộc điện thoại của Ôn Lương Diệu, đột nhiên Hình Nhất Nặc nhận được lì xì qua app từ một ai đó, 5 vạn nhân dân tệ.

Sau khi xem xong, Hình Nhất Nặc cười không khép được miệng, người đàn ông này vẫn coi cô như một đứa trẻ! Đưa lì xì cho cô nữa.

Buổi tối hôm nay, cả thành phố giống như một thành phố không bao giờ ngủ, sau khi trời sáng vẫn còn chông đèn, trên đường có rất nhiều nam nữ thanh niên sôi nổi, không muốn kết thúc niềm vui trong ngày hôm đó.

Tô Hi mang thai nên so với thường ngày cũng mệt mỏi hơn, đêm nay bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng pháo hoa, khiến cô có chút khó ngủ.

Ôn Lệ Thâm đóng chặt cửa ra vào và cửa số trong phòng, vòng tay ôm cô vào lòng, dỗ cô ngủ.

Tô Hi nằm trong vòng tay anh thì cảm thấy vô cùng buồn ngủ, cô vùi vào trong ngực anh, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ngắng đầu cầu xin: “Ngày mai em muốn đến rạp chiếu phim.”

“Em còn nhớ đến buổi lễ ra mắt phim đó à?” Ôn Lệ Thâm cười nhẹ, hôn lên trán cô.

“Đương nhiên rồi! Đó là thành quả chăm chỉ cô gắng của em, em nhất định phải biết mình đạt thành tích gì mới được.”

“Doanh thu phòng vé đặt trước đã vượt quá mong đợi rất nhiều, sẽ không tệ đâu.” Ôn Lệ Thâm an ủi cô một tiếng.

“Vâng!” Tô Hi híp mắt cười, an tâm ngủ thiếp đi.

Ở Hình gia, cả nhà cũng náo nhiệt đến khuya, sau mười hai giờ Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ mới trở về biệt thự, hai người đã tắm xong, bởi vì họ cần gác đêm, Đường Tư Vũ muốn ở cùng anh đến mười hai giờ.

Nhóc con không bám theo, bây giờ thuộc về không gian riêng tư của hai người, cảm giác này rất thư thái, đồng thời ánh mắt của Hình Liệt Hàn cũng luôn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bên cạnh.

Những gì hắn để lộ trong mắt giống như một con dã thú đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.

Mọi lúc, mọi nơi, chỉ cần nghĩ đến việc bổ nhào vào cô mà giải quyết tại chỗ.

Đường Tư Vũ thay bộ đồ ngủ và tắm rửa trong phòng tắm, vừa lau mặt xong, người đàn ông đã đặt cô lên bồn rửa mặt sau lưng.

Trong gương, gương mặt xinh đẹp của Đường Tư Vũ không khỏi đỏ lên, xấu hỗ nói:”Anh làm gì đấy!”

“Vợ ơi, anh khó chịu.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông thì thào bên tai cô.

Về phần có gì không thoải mái, không cần hỏi kỹ hơn, hô hấp của Đường Tư Vũ có chút cứng lại, người đàn ông phía sau vén mái tóc dài của cô lên, hung hăng hôn lên đôi môi mỏng của cô. Đường Tư Vũ không có lựa chọn nào khác đành phải chiều theo ý anh, cô không bao giờ cự tuyệt.

Ai kêu người đàn ông này luôn luôn khó chiều chứ.

Mùng một đầu năm mới, một cảnh tình cảm mới.

Để ủng hộ bộ phim truyền hình mới của Tô Hi, tối qua Đường Tư Vũ đã đặt 5 vé. Vợ chồng bọn họ, Hình Dĩ Hi, Hình Nhất Nặc, Hình Nhất Phàm tát cả đều ra rạp ủng hộ.

Nhưng mà, Hình Liệt Hàn lại có một cuộc họp video khẩn cấp không thể đi xem phim với mọi người được.

Hình Nhất Nặc ngay lập tức gọi Ôn Lương Diệu kéo anh dậy, anh cũng rất nhanh chóng chạy từ nhà tới.

Trong rạp chiếu phim, người đến xem phim của Tô Hi rất đông.

Đây là một bộ phim truyện có ý nghĩa sâu sắc, cũng được dàn dựng hoành tráng, kỹ xảo đặc sắc đầy phong trần nhưng cũng thư thái, được khán giả rất đông đảo và đánh giá cao.

Bọn họ đứng trước cổng rạp xem phim, đợi Ôn Lương Diệu.

Ôn Lương Diệu xuất hiện rất điển trai quyến rũ trong chiếc áo khoác kaki.

Hình Nhất Nặc đang cầm bắp rang, lập tức đưa cho Hình Nhất Phàm ngay bên cạnh, âm thầm xõa mái tóc dài, muốn để lại hình tượng thục nữ trong lòng Ôn Lương Diệu.

Ôn Lương Diệu cũng nhìn thấy động tác nhỏ của cô, khóe miệng câu lên nói với Đường Tư Vũ: “Chị dâu, đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp, Lương Diệu.”

“Chú Lương Diệu, cảm ơn món quà của chú, cháu rất thích.”

Hình Dĩ Hi đáng yêu nhìn anh.

Ôn Lương Diệu vươn tay xoa đầu nhỏ của nhóc con: “Cháu thích là được rồi.”

*Đi thôi, sắp chiếu rồi đó.” Hình Nhất Phàm lên tiếng.

Anh đi theo soát vé, vị trí mua được cũng rất tốt, là cùng một hàng. Hình Nhất Phàm đi vào trước dắt nhóc con đi theo.

Đường Tư Vũ ngồi xuống cùng nhóc con, Hình Nhất Nặc rồi đến Ôn Lương Diệu.

“Anh, đưa bắp rang bơ cho em.” Hình Nhất Nặc không quên bắp rang bơ mà mình thích.

Hình Nhất Phàm đưa cho cô, cậu cũng không thích ăn món này, cậu chàng nhỏ bé vươn tay nắm lấy vài hạt, Đường Tư Vũ không cho cậu. Hình Nhất Nặc cầm bỏng ngô đưa cho Ôn Lương Diệu: “Anh có muốn ăn không?”

Ôn Lương Diệu đưa tay ăn một hạt, Hình Nhất Nặc mỉm cười một tiếng, bầu không khí mờ ảo trong rạp chiếu phim xem ra rất tốt.

Ôn Lương Diệu dựa vào tay vịn, tay của Hình Nhát Nặc cũng tiến lại gần.

ì Cánh tay của hai người gần nhau, trong lòng Ôn Lương Diệu đầy phức tạp, có chút cảm giác khát vọng.

Đôi mắt anh trong ánh sáng mờ ảo, nhìn cô gái bên cạnh. Hình Nhất Nặc nhận ra anh đang nhìn cô, cô cũng từ từ ngắng đầu lên, hai cặp mắt chăm chú nhìn nhau.

Hình Nhất Nặc nheo mắt, nở một nụ cười rất tươi, Ôn Lương Diệu mím môi, cảm nhận tâm tính của cô gái nhỏ này.

Bộ phim rất hấp dẫn, sau khi kết thúc, Hình Nhất Nặc nói muốn tìm một người bạn, vừa hay có một chiếc xe đến, Đường Tư Vũ để Ôn Lương Diệu đưa cô đi, còn ba người bọn họ về trước.

Ôn Lương Diệu rất bằng lòng đưa cô đi.

Đường Tư Vũ, Hình Nhất Phàm cùng nhóc con rời đi, Hình Nhất Nặc theo Ôn Lương Diệu đến xe của anh.

“Em muốn đi đâu?” Ôn Lương Diệu lên xe hỏi cô.

Hình Nhất Nặc ngồi vào trong xe, khóe miệng nở nụ cười đắc thắng: “Em đâu có hẹn bạn, em chính là muốn anh đi với em đó.”

Khuôn mặt tuần tú của Ôn Lương Diệu hơi giật mình, có chút tức giận, lại có chút bát lực, cô gái này bây giờ nghĩ nhiều kế quỷ lắm rồi.

“Được, vậy anh đi với em, bây giờ muốn đi đâu?” Ôn Lương Diệu thở dài một hơi.

“Em cũng không biết, hay đi dạo xung quanh đi.” Hình Nhất Nặc suy nghĩ một lúc rồi nói.

“Chỗ này là quảng trường Đại Thương, có muốn đi vào đi dạo một vòng không?” Ôn Lương Diệu đề nghị.

“Ok, đi thôi!”

Hai người đẩy cửa xe đi ra, khu mua sắm mùng một rất nhiều người, ngay cả khu mua sắm cao cấp cũng có rất nhiều khách hàng.

Thang máy vừa đi lên từ bãi đậu xe còn hơi trống, nhưng vừa lên đến tầng một, đã có khách chen lắn chờ vào, sau một hồi vội vàng đã chật kín.

Ở một góc của thang máy, Hình Nhất Nặc an toàn chiếm một chỗ, đồng thời trước mặt cô là thân hình cao lớn của Ôn Lương Diệu, tách cô khỏi đám đông.

Nhưng mà, hơi thở của hai người cũng rất gần, khuôn mặt của Hình Nhất Nặc như dán vào ngực anh, cô có thể cảm nhận được hơi thở của người đàn ông ở bên cạnh.

Họ muốn lên tầng ba, đến nơi nhưng vẫn còn khá nhiều người.

Ôn Lương Diệu vòng cánh tay ôm lấy Hình Nhất Nặc, che chở cho cô bước ra ngoài.

Trong lòng Hình Nhất Nặc ngòn ngọt, cô cảm giác ngọt ngào khi được người đàn ông này bảo vệ tốt.