Tổng Tài Đại Nhân Hãy Đợi Đấy!

Chương 26: Người thần bí



Sau bữa tối lãng mạn đó, Hân Nghiên như mở được nút thắt trong lòng mình, hai người chở nên quấn quýt nhau hơn.

Hôm nay Hân Nghiên quyết định sẽ tự tay chuẩn bị bữa tối cho Tử Đằng, đeo chiếc tạp dề lên người cô hăng hái mở sách hướng dẫn ra để làm một bữa tối hoàn mĩ, nhưng mà ai người được là những món đó nấu quá khó Hân Nghiên chỉ có thể nấu được những món đơn giản nhất mà thôi.

Chở về đến nhà mở cửa ra một mùi lạ gì đó ở trong căn nhà bốc ra, Tử Đằng vội vàng chạy thẳng xuống dưới bếp.

Thấy bác quản gia lắc đầu đầy ngán ngẩm nhìn Hân Nghiên, Tử Đằng lên tiếng hỏi quản gia.

" Có chuyện gì xảy ra ở căn bếp của tôi vậy?"

Bác quản gia hướng ánh mắt vô Hân Nghiên đang lau lau chùi chùi, cả người đều lấm lem.

" Lý tiểu muốn tự tay vô bếp chuẩn bị bữa tối cho thiếu gia, cô ấy muốn tự mình chuẩn bị mà không cần sự trợ giúp từ tôi, tôi thật hồ đồ khi đã tin tưởng Lý tiểu thư mà"

Tử Đằng gật đầu cười rồi ra hiệu cho bác quản gia rời đi trong yên lặng, bước đến cạnh Hân Nghiên đang rửa đống bát chén kia, Tử Đằng vòng tay ôm lấy chiếc eo bé nhỏ của Hân Nhiên.

Bất ngờ bị ôm khiến Hân Nghiên giật nảy mình nên, như một phản xạ tự nhiên khi có ai động vào người cô, Hân Nghiên thúc củ trỏ ra đằng sau trúng ngay bụng Tử Đằng. Hắn vội buông tay ra mà ôm lấy bụng mình

" Sao em cứ muốn động thủ với tôi vậy?"

Khi nghe giọng nói quen thuộc kia Hân Nghiên mới nhận ra đó là Tử Đằng, cô vội quay lại

" Đáng đời anh, ai bắt anh cứ như im im rồi ôm em như vậy làm em giật hết cả mình"

Làm bộ mặt đáng thương Tử Đằng nũng nịu

" Vậy giờ em lại ôm anh đi"

Hân Nghiên từ chối liền

" Không được người em toàn mùi đồ ăn không ôm anh được, anh đi tắm đi em chuẩn bị xong đồ ăn rồi đấy"

Mặt Hân Nghiên hớn hở nhìn Tử Đằng đầy hi vọng, hắn liếc nhìn đến chỗ bàn ăn thầm nghĩ. Cái món gì vậy đen đen thế kia có thật là ăn được không vậy?

Hắn vội đẩy Hân Nghiên đi tắm trước, rồi tự mình nấu lại những món ăn này.

Cởi chiếc áo vest ngoài ra bên trong là áo sơ mi, sắn tay áo lên đeo tạp dề lên người, Tử Đằng trổ tài nầu ăn của mình.



Hân Nghiên bị đuổi đi tắm lòng đầy bất mãn vừa đi cô vừa lảm nhảm

" Hắn chê mình hôi sao, mà đuổi mình đi tắm chứ"

Cầm áo lên ngửi một cái, Hân Nghiên quyết đi tắm thật sạch sẽ hơn, sau khi tắm xong vừa bước xuống nhà một mùi thơm ngào ngạt xộc thẳng vào mũi Hân Nghiên.

Rón rén lúp bên cánh cửa phòng bếp hình ảnh hắn đeo tạp dề nấu ăn bị Hân Nghiên thu hết vào tầm mắt. Cô không ngờ được rằng hắn rõ là cậu ấm từ nhỏ mà lại biết nấu ăn.

Cô đi lại cạnh hắn mà không phát ra tiếng động, Tử Đằng đang cắt rau thì cô đứng lù lù cạnh hắn làm hắn giật mình cắt cả vào tay.

Hắn vội đưa ngón tay của mình lên ngậm vào miệng, hàm răng trắng tinh kia mở ra kẹp chặt lấy ngón tay đang chảy máu, chiếc lưỡi không ngừng chuyển động lả lướt trên vết thương. Hân Nghiên đơ ra đó cứ nhìn hành động đó của hắn.

" Em làm tôi cắt vào tay còn không mau băng vết thương lại cho tôi ở đó đơ ra nhìn tôi cái gì, chưa thấy nam tử hán nào nấu ăn sao?"

Hân Nghiên vội chạy đi lấy hộp cứu thương, rồi băng vết thương kia lại cho hắn.

Dọn đồ lên bàn, Hân Nghiên ngắm qua một lượt, hít lấy hít để mùi thơm của đồ ăn

" Tôi có bỏ đói em sao?"

Hân Nghiên gật đầu rồi bắt đầu lấy đũa gắp thức ăn. Trời ơi, đã đẹp trai, tài giỏi giờ lại còn biết nấu ăn Tử Đằng đúng là cực phẩm trong cực phẩm rồi.

Hân Nghiên giơ ngón cái lên biểu hiện rằng món ăn rất ngon.

Tử Đằng chỉ biết mỉm cười rồi gắp đồ ăn cho Hân Nghiên, trông cô ăn ngon như thế chắc hôm nào hắn cũng phải về sớm nấu cho cô ăn mất.

....

" Em định khi nào cùng tôi rời khỏi nơi này?"

Trịnh Tư Duệ nhìn người con gái đang ngồi cạnh mình, bàn tay hắn vuốt ve mái tóc của Nhã Tịnh

Đang bấm điện thoại dở, nghe Tư Duệ nói thế Nhã Tịnh dừng lại hành động của mình rồi trả lời

" Sớm thôi, mà trước khi rời khỏi đây em cần phải làm một việc ?"

Tư Duệ hiếu kì

" Quan trọng lắm sao?"



Nhã Tịnh gật đầu không chút chần chừ

" Rất quan trọng, nếu em không thực hiện được nửa đời còn lại em sẽ rất hối hận"

Nghe Nhã Tịnh nói như thế Tư Duệ im lặng suy ngẫm một lúc rồi hỏi

" Có cần tôi giúp em không?"

Nhã Tịnh nở một nụ cười ngây thơ nhìn lên Tư Duệ

" Em biết anh hiểu em nhất mà"

....

Bạch Minh Thành đang không ngừng nghỉ làm việc, hắn muốn mình có thể đánh bại được công ty của Diệp gia, mà không ngừng nghỉ một giây phút nào.

" Cậu đợi đấy tôi sẽ dành lại cô ấy từ tay cậu, Hân Nghiên đợi anh, anh sẽ không để mất em nữa đâu?"

...

Hôm nay Hân Nghiên có hẹn với Y Na cùng nhau đi mua sắm, cũng sắp đến sinh nhật của Tử Đằng rồi lên cô muốn tặng cho hắn thứ gì đó.

Đợi mãi mà vẫn chưa thấy Y Na đến đứng hơi lâu khiến chân của Hân Nghiên có chút mỏi, cô muốn đi dạo một chút cho thoải mái hơn.

Con đường đầy xe cộ đi lại, mải ngắm sự tấp nập của thành phố, Hân Nghiên bị một người vượt lên đi trước đụng trúng mình.

Người kia đứng lại ngoảng nửa mặt nhìn Hân Nghiên, vì bóng dáng có chút quen thuộc vô thức Hân Nghiên muốn đuổi theo người kia

Đi theo người kì lại kia đến một con hẻm nhỏ thấy người đó rẽ vào trong, cô cũng đi theo sau.

Vừa bước vào đầu con hẻm người đó đã lao ra bịt thuốc mê lên người Hân Nghiên, dẫy dụa một lúc rồi cô cũng ngất đi.

Người kia kéo khẩu trang xuống thì ra là Nhã Tịnh, cô ta nở một nụ cười ác ý

" Lần này mày chết chắc rồi"

Tiếng cười man rợ vang vọng khắp con hẻm đó.