Gia đình nhỏ của Hân Nghiên giờ đã có thêm một thiên thần nhỏ, năm nay cậu nhóc đã đủ tuổi cho đi học, Tử Đằng đã mong chờ suốt 5 năm nay để chờ đến ngày có thế tống đứa con ruột mình đi.
Ngoài việc ở nhà dành vợ với bố ra thì khi đi học cậu cũng rất được chú ý bởi các bạn gái. Vì nhờ gen ông bố có mái tóc vàng nên cậu chở nên khác bọt với bọn nhóc ở trường mẫu giáo này.
Dù mới có 5 tuổi nhưng cậu đã rất hiểu chuyện và thông minh, hôm nay cô giáo chủ nhiệm của lớp ra một phép tính của những học sinh lớp lớn hơn.
" Ai có thể cho cô biết 3+3 bằng bao nhiêu? Ai trả lời đúng sẽ có thưởng"
Những bạn trong lớp thì đang xòe bàn tay đếm ngón tay, còn cậu ngồi dưới nói neo
" Dễ ợt bằng 6 thế mà cũng đố được, hỏi câu khác khó hơn đi cô ơi"
" Diệp Tuấn Hào nếu con muốn trả lời thì nên dơ tay và kính cẩn đàng hoàng, đừng ngồi ở đó mà nói neo"
Thấy cậu bé có vẻ khinh thường mình, cô giáo rất có thành kiến với Tuấn Hào. Cậu nhìn cô giáo với ánh mắt long lanh vô tội, cậu sợ nếu cô giáo mà cho ông bố cậu biết chuyện này thì nhanh thôi cậu sẽ được dọn sang ở với ông bà mất.
" Tại cô đố câu dễ quá thôi mà"
Sau giờ tan học Tử Đằng lại đến đón cậu như thường lệ, bước vào xe Tuấn Hào lại ra một vẻ mặt hết sức ngây thơ vô tội.
" Con chào bố yêu dấu, con mới đi học về"
Tử Đằng nhìn đứa con ruột của mình bằng ánh mắt hết sức yêu thương
" Con lại gây ra chuyện gì đúng không?"
Như đụng trúng tim đen, Tuấn Hào toát mồ hôi lạnh nhanh chóng lắc đầu
" Không con không làm gì cả"
Tử Đằng nhếch miệng lên cười, vì nãy hắn đến đón tiểu Hào thì cô giáo đã mách hắn nghe về chuyện xảy ra hôm nay ở lớp, làm hắn càng có lí do cho đứa con trai yêu dấu của mình sang ở với ông bà hơn.
" Nói dối là không nên đâu con trai à"
Đồng tử của Tuấn Hào mở to ra lấp lánh như những vì sao trên trời
" Con nói thật mà bố không tin con sao?"
" Cô giáo nói...."
Chưa để Tử Đằng nói hết cậu nhóc đã tái mét hết mặt mũi, nước mắt nước mũi sịt ra tùm lum
" Con biết lỗi rồi bố đừng cho con qua với ông bà, bố nhẫn tâm cách xa tình mẫu tử sao?"
Tử Đằng bất lực trước Tuấn Hào, hắn quyết định ra điều kiện với cậu nhóc
" Vậy tối nay con không được qua ngủ cùng ta và mẹ con nữa thì ta sẽ suy xét lại việc này"
Tuấn Hào gật đầu như bổ củi vậy, lòng thầm nghĩ nếu tối nay con không được ngủ cùng mẹ thì con không làm con bố nữa.
...
Tối đến Tử Đằng tưởng rằng cuối cùng cũng có không gian riêng với vợ mình, bàn tay hư đốn kia luồn vào bên trong áo Hân Nghiên
" Anh làm gì vậy?"
Đang ngủ thì bị làm cho giật mình thức giấc, Hân Nghiên mơ màng tỉnh lại
" Tất nhiên là làm chuyện vợ chồng rồi"
Đang ôm hôn Hân Nghiên một cái nồng nhiệt thì bị tiếng gõ cửa làm cho vỡ mộng.
Tử Đằng đành buông tay ra khỏi người cô, rồi bước đến mở cửa với ánh mắt đầy sát khí. Bóng hình nhỏ nhắn quen thuộc tay còn ôm thêm chiếc gối.
" Sao con chưa đi ngủ mà đến phòng của ta làm gì?"
Rưng rưng nước mắt, chớp chớp mấy cái, cậu ngó nhìn vào trong mà chẳng thèm để ý đến Tử Đằng
" Mẹ ơi con nằm mơ ác mộng con sợ quá huhu"
Hân Nghiên mong chóng bước lại bế cậu nhóc lên vỗ về an ủi đầy yêu thương, Tuấn Hào được mẹ bế lên thè lưỡi với Tử Đằng đầy khiêu khích
" Nay mẹ cho con ngủ cùng với nhé"
" Được rồi, mau đi ngủ mai còn đi học"
Tử Đằng như hóa đá vậy, hắn tức giận nói không thành tiếng thằng con trời đánh đó đáng lẽ hắn không nên do dự mà tống nó đi thì đúng hơn, thật là nuôi ong tay áo mà
" Anh còn đứng đó làm gì không mau đi ngủ đi"
Nước mắt như chảy ngược vào trong vậy, đây có phải con hắn không hay là hồi xưa hắn nhặt nhầm đứa trẻ đó ở ngoài công viên vậy.
• Phần thêm:
Truyện " QUAY NGƯỢC THỜI GIAN TRỞ LẠI YÊU EM"
Mong mọi người ủng hộ mình, cảm ơn mọi người rất nhiều <33