Đi vào khách sạn, Thẩm Ngân Tinh đợi lấy thẻ phòng cho từng người.
"Em ở phòng 1208, Cậu Ân, anh ở phòng nào?" Thẩm Ngân Tinh nhìn thẻ phòng trong tay, không để ý hỏi Ân Duệ Đức.
"Anh ở 1606."
"Ồ. Cũng may là cách không xa quá!"
Ân Duệ Đức vội vàng đưa tay ôm lấy chính mình, vẻ mặt phòng bị mà nhìn cô: "Đại Tinh Tinh, Em muốn làm gì với anh?"
"Tìm anh chơi bài, anh gọi thêm vài cô bạn học nữa, 11 giờ em tới phòng tìm anh! Chơi nửa tiếng rồi về phòng đi ngủ"
Thẩm Ngân Tinh vừa nói vừa đỡ lấy Hứa Thanh Trí từ trong tay nhân viên phục vụ.
"Có nửa tiếng đồng hồ!" nửa tiếng thì chơi vui cái gì chứ, Ân Duệ Đức giận dỗi.
"Chỉ nữa tiếng thôi." Giọng điệu của Thẩm Ngân Tinh chắc nịch.
Lại ngẩng đầu, nhân viên phục vụ kia vội vàng xoay người bỏ chạy.
Lông mày của Thẩm Ngân Tinh nhướng lên.
Hứa Thanh Trí phòng ở 1003, khi thang máy lên tới tầng mười, Hứa Thanh Trí không cho Thẩm Ngân Tinh đưa mình về phòng, toàn thân loạng choạng bước ra khỏi thang máy.
…
Vào phòng, Thẩm Ngân Tinh liền ngồi xuống trên giường, liếc nhìn đồng hồ, 10 giờ 20 phút.
Cô cứ như vậy ngồi trên giường, không làm gì hết, nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó thật lâu, một lúc sau, cô đột nhiên đứng dậy, mở chăn bông trên giường ra, kéo ga trải giường ra, dùng sức xé thành từng mảnh!
10 giờ 40 phút!
Có tiếng quẹt thẻ ngoài cửa, ngay sau đó cửa được mở ra.
Thẩm Ngân Tinh nằm ở trên giường, hai tay nắm chặt chăn bông, ngừng nín thở.
Người đàn ông từng bước một đi về phía bên cạnh giường, đến khi phía bên kia giường từ từ lún xuống, đôi mắt của cô nhắm chặt, ngay lúc này từ trên giường xoay người ngồi dậy, nắm chặt lấy cô tay người đàn ông, bởi vì chiếc váy dự tiệc quá dài nên hai chân cũng không linh hoạt, trực tiếp quay người, dùng đầu gối để khóa ở eo của người đàn ông!
Ngay lúc cô cho rằng đối phương sẽ không thể phản kháng lại thì cánh tay kia của người đàn ông đột nhiên duỗi ra, túm lấy eo của cô lật ngược lại, cô liền bị đè lên ở phần thân dưới.
Cô bổng sửng sốt, giây tiếp theo, một hơi thở quen thuộc xộc vào mũi, thân thể bó chặt của cô bỗng nhiên như trút được gánh nặng.
"Sao anh lại tới đây?"
Xuyên qua bóng tối, Thẩm Ngân Tinh nhìn người đàn ông trên người mình, giọng nói tràn đầy vẻ may mắn.
"Em cũng biết sợ sao?"
Bạc Hàn Xuyên nhéo cái cằm trơn trượt của cô, giọng nói của anh mang theo cái lạnh khiến người ta phải rùng mình, trong bóng tối lại càng lạnh lẽo hơn nữa.
"Thật may mắn là anh."
Bàn tay đang đặt trên cằm của cô bóp chặt hơn, giọng nói càng thêm lạnh lùng.
"Một mình em mà muốn gài bẫy với một người đàn ông xa lạ, gan của em cũng to lắm rồi đấy!"
Thẩm Ngân Tinh chưa bao giờ nghe thấy Bạc Hàn Xuyên nói chuyện với cô bằng một giọng điệu tức giận và ảm đạm như vậy.
Nhưng cho dù là như vậy thì cô vẫn không hề cảm thấy tức giận.
Ngược lại, cô trong lòng cô mềm nhũn và đầy cảm động.
Cô nhanh chóng đưa tay vòng qua ôm lấy cổ Bạc Hàn Xuyên: "Xin lỗi, em xin lỗi..."
Bạc Hàn Xuyên cúi đầu xuống, Thẩm Ngân Tinh qua ánh trăng, nhìn khuôn mặt khiến bao người phải điên đảo ở trước mặt, áp chặt vào môi cô.
Thẩm Ngân Tinh dừng lại một chút, để cho Bạc Hàn Xuyên quét nhẹ đầu lưỡi dọc theo bờ môi dưới của cô sau đó nhanh chóng tiến thẳng vào trong, miệng cô tê liệt giống như có lốc gió thổi qua.
Cô chấp nhận nụ hôn không mấy lãng mạn này, thậm chí còn đáp lại anh nhiều nhất có thể.
Anh tức giận nhưng cô lại rất vui.
Bởi vì cô biết rằng anh thực sự lo lắng cho mình.
Một lúc lâu sau, Bạc Hàn Xuyên mới thả cô ra, trước đó còn cắn môi cô một cái.
Sau đó vẫn chưa hết tức giận: "Nếu không phải là anh, tối hôm nay em định như thế nào? Nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm hả? Anh rõ ràng là có mặt ở đây, tại sao cái gì em cũng tự mình mình làm như vậy, giống như anh không hề tồn tại vậy?