Thẩm Ngân Tinh không biết phải nói gì: "Tự em cũng có thể..."
Bạc Hàn Xuyên tức giận đến mức cười lạnh, xoay người xuống khỏi người cô.
Đèn trong phòng được bật lên, Thẩm Ngân Tinh nheo mắt lại, cũng ngồi dậy, quay đầu lại nhìn người đàn ông đứng ở cửa, anh mặc bộ đồ tây chỉnh tề, cả người tràn đầy vẻ lạnh lùng.
Thẩm Ngân Tinh cắn môi ngồi ở trên giường, vuốt lại một bên tóc, nghiêng đầu nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, bóng cây loang lổ, ánh sáng mờ ảo, rải rác ngoài cửa sổ.
Trong phòng lại im ắng lạ thường.
Một lúc lâu sau...
Giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi của Thẩm Ngân Tinh vang lên: "Là em không tốt, em đã không để ý tới cảm nhận của anh..."
Cô chớp mắt, quay đầu nhìn về phía cửa.
"Chuyện này..." Thẩm Ngân Tinh lại dừng lại, nuốt cơn đau mới vọt lên cổ họng, từ tốn nói: "... Quá xấu hổ, Bạc Hàn Xuyên chuyện này đối với em mà nói... thực sự rất xấu hổ..."
Thân thể đang đứng thẳng của Bạc Hàn Xuyên hơi cứng lại, từ từ xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng tối tăm.
Thứ áp ở trong lòng suốt 6 năm qua không thứ gì có thể đụng tới, giờ phút này cô giống như tự mình sa ngã, bình tĩnh che giấu đi nỗi đau không che giấy được, từ từ nói:
"Một ngày trước khi cuộc thi diễn ra Khương Huệ Vân đã yêu cầu em phải từ bỏ cuộc thi, bà ta nói khả năng chơi piano của em rất tốt, không cần dùng nó để chứng minh gì cả và hy vọng Thẩm Tư Duệ có thể đoạt giải quán quân, bà ta muốn em không cản trở Thẩm Tư Duệ. Em đương nhiên sẽ không đồng ý, vì thế tội danh vô giáo dục và bất hiểu đổ lên đầu em, em bị bà ta nhốt trong phòng bỏ đói suốt một ngày, ngày hôm sau do sợ ông nội phát hiện nên mới thả em ra ngoài..."
Nói tới đây mũi của Thẩm Ngân Tinh cay xè, đôi tay ôm lấy chính mình, lần này ngay cả giọng nói của cô cũng run lên.
"Em bị đói cả một ngày, nên mua đồ ăn vào trong phòng nghỉ bổ sung thể lực, nhưng không ngờ tới, đột nhiên người giám khảo kia lại đi vào phòng nghỉ của em... Lúc đầu em khuyên ông ta nên đi ra ngoài, em nói ban giám khảo và thí sinh gặp mặt trước cuộc thi sẽ không hay, nhưng ông ta lại đột nhiên ôm lấy em..."
Giọng nói của Thẩm Ngân Tinh ngày càng lớn hơn, trong giọng nói đầy sự sợ hãi và run rẩy, lồng ngực của Bạc Hàn Xuyên chấn động, anh không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt của cô, nhưng lại lờ mờ thấy được sườn mặt tái nhợt như tờ giấy của cô.
"Em không biết phải làm gì, em la lên, ông ta bịt miệng em lại, em giãy giụa nhưng bản thân lại không có chút sức lực nào, em thực sự không còn sức, em không thể đẩy ông ta ra..."
Rốt cuộc Thẩm Ngân Tinh không thể kiềm lại được nữa, sợ hãi và ấm ức cùng lúc ập đến, ngực, cánh mũi và cổ họng của cô nóng ran như quả cầu lửa, hai mắt nóng rực lên, trong mắt chứa đầy nước long lanh, hai tay cô ôm chặt lấy chính mình, ngửa đầu lên cắn chặt môi để không cho nước mắt rơi xuống.
Nhưng mà lúc này cơ thể của cô đã bị vòng tay của người khác ôm chặt lấy, mùi hương và độ ấm quen thuộc khiến cho nước mắt của Thẩm Ngân Tinh không thể kiềm được mà rơi xuống.
"Lúc ấy em thực sự rất sợ, Bạc Hàn Xuyên em thực sự rất sợ, không có bất kỳ ai tới giúp em... khi phóng viên đột nhiên xông vào, anh biết em đã cảm thấy may mắn như thế nào không? Là bọn họ đã cứu em..."
"Những bức ảnh bọn họ đăng tải không phải là giả... Lúc đầu em đã van xin, đã giải thích nhưng không ai tin em cả... Quá xấu hổ, những bức ảnh đó thật quá dơ bẩn ... Nhưng tất cả lại đều là sự thật..."
"Mặc dù lúc đó Tô Vũ không nói gì, nhưng em có thể cảm nhận được rằng thực ra anh ta để bụng chuyện này! Sẽ không có người đàn ông nào mà không để tâm chuyện này..."
Thẩm Ngân Tinh ngẩng đầu, một đôi đỏ bừng bừng chăm chú nhìn Bạc Hàn Xuyên, dùng sức túm lấy quần áo của anh, giọng nói có chút vội vàng: "Nhưng mà Bạc Hàn Xuyên, em không hề cố ý để người đàn ông kia chạm vào em... Anh... sẽ không để ý chứ?"