Ngồi xem hai người đánh cô đã ăn xong đĩa bánh ngọt luôn rồi.
"Cháu thắng ông rồi"
Kiều Trạch Dương tươi cười nói to như kiểu muốn cho cả thế giới biết vậy. Ông ngoại Kiều vê mặt bất mãn nhìn anh không ngờ đánh cờ bao năm lại thua thằng nhóc mới hai mấy tuổi. Nhưng làm người nhất định phải giữ trữ tín
"Được ta thua cháu muốn xin tạ việc gì?"
Anh chống cằm suy nghĩ
"Hiện tại cháu chưa nghĩ ra đợi cháu nghĩ ra cháu sẽ xin sau"
Anh đứng dậy nắm tay kéo theo cô dậy
"Cháu có việc bọn cháu xin phép đi trước. Rảnh tụi cháu lại ghé"
"Ừ đi đi"
Rồi ông quay qua nhìn Hạ Tiêu Lạc
"Rảnh cháu dâu về chơi với ông"
"Vâng ạ. Cháu chào ông chào bác Chu"
Sau màn chào nhau anh kéo cô ra xe, xe dần rời khỏi nhà lớn Kiều gia.
"Anh đưa em đi đâu?"
"Đưa em đi chơi. Em muốn đi đâu?"
Cả ngày hôm đó cô và anh đi hết chỗ này đến chỗ nọ chơi tới tận tối mới về.
Sợ tắm tối sẽ dễ bị cảm vừa về anh đã bắt cô đi tắm liền. Thời tiết bây giờ ở Bắc Kinh đã sắp sang đông nên về đêm là đã như âm độ rồi. Mặc dù trong nhà có bật máy sưởi nhưng anh vẫn bắt cô phải mặc đồ ấm thật hết cách với anh
Hạ Tiêu Lạc tắm xong thì nằm ở ngoài cầm điều khiển xem tivi còn anh thì đã vào tắm.
Tắm xong anh đi ra, trông thấy cô rất đáng yêu nha. Trên người mặc đồ ngủ hình con thỏ trên mũ còn có hai cái tai thỏ dài trông rất giống con nít nhưng mà anh thích.
Thấy anh đi ra tóc ướt rũ xuống có vài giọt nước nhỏ xuống áo.
"Em lau tóc giúp anh"
Kiều Trạch Dương ngồi xuống, cô cầm lấy cái khăn lau tóc giúp anh. Đột nhiên cô dừng lại cúi xuống hôn anh một cái
"Em đừng có mà châm lửa"
Cô bụm môi không dám làm bậy nữa. Lau xong cô lại nằm coi tivi còn anh thì chẳng biết ra ngoài làm gì nữa.
Lúc sau mới thấy anh trở lại, anh lên giường ngồi cạnh cô còn cô thì đang nằm sấp xem phim. Anh matxa lưng giúp cô vì cả ngày nay đi chơi nhiều sợ cô bị đau rồi lại xoa bàn chân cổ chân giúp cô. Được một lát thì cô đã ngủ, anh nhẹ nhàng bế cô xoay lên rồi tắt tivi. Anh cũng nằm xuống ôm cô ngủ.
___Trường quay___
Kiều Quân Dao vừa quay nốt cảnh, đang thu dọn đồ chuẩn bị về. "Ting" màn hình sáng lên
[Chị về chưa?]
[Bây giờ về]
[Em đón chị]
Đang mệt mỏi nhưng được gặp Hạ Tiêu Triết cô liền có chút mừng. Quay sang dặn dò cô trợ lý
"Chị đi xe riêng về. Tụi em về sau nhé"
"Vâng"
Rồi cô cầm túi xách đi lối sau ra ngoài, xe của Hạ Tiêu Triết đi tới. Anh ở bên trong mở cửa giúp cô, đợi cô lên xe mới chạy đi
"Sao giờ này còn ở đây?"
"Tại em nhớ chị"
Hạ Tiêu Triết lấy từ túi áo ra chiếc điện thoại cho cô
"Sửa xong rồi"
Kiều Quân Dao nhận lấy xem một chút rồi mới cất vào túi.
Nhớ lại chuyện lần trước thật may nếu hôm đó anh không ở đó thì không biết cô sẽ thế nào đây. Đến bây giờ Hạ Tiêu Triết vẫn còn thấy sợ
"Chị?"
Nghe anh gọi cô quay sang nhìn "Hửm"
"Chị chuyển về chỗ em ở đi"
Cô thắc mắc nhìn anh
"Chỗ đó em thấy vẫn không an toàn. Chị chuyển sang chỗ em đi em tiện qua hơn với chỗ đó ăn ninh rất tốt"
Cô biết anh lo cho cô nhưng lỡ chuyển qua đó anh qua lại nhiều ai thấy được thì không hay. Nhưng cũng biết là anh đang lo cho cô
"Được nghe em"
Hạ Tiêu Triết vui vẻ nắm lấy tay cô đặt lên đó nụ hôn.
"Nào tập trung lái xe đi"
Nhà đó là nhà riêng nhưng anh cũng ít sống ở đó đa phần là ở Hạ gia để chăm ba mẹ.
Đến trước cửa nhà, căn nhà không quá to nhưng cũng đủ để 3 người sống đó nha. Anh dẫn cô vào trong đèn trong nhà được anh bật từ lúc nào mà đã sáng hết rồi. Nhìn tổng thể rất đầy đủ không thiếu gì cả.
Anh cầm tấm thẻ và chiếc điều khiển trắng mini lên trước mặt cô
"Mật khẩu vào nhà là sinh chị trừ trường hợp không vô được thì thẻ này quẹt sẽ vô được"
Anh cầm chiếc điều khiển mini lên "Đây là điều khiển đèn trước khi vào nhà chị bấm nút đỏ mày nó sẽ sáng hết"
Cô gật đầu như đã hiểu, anh quả thật rất chủ đáo mà còn hay lo lắng cho cô nữa
"Chị lên lầu rẽ bên trái là phòng ngủ bên trong có cả phòng tắm. Chị lên tắm rửa nghỉ ngơi đi"
"Còn em?"
"Em về"
Có chút mất mát nhưng cũng không thể giữ anh ở lại được.
Theo chỉ dẫn của anh cô đi lên phòng, vào trong phòng có chút hương thơm, mùi thơm này y hệt mùi trên người Hạ Tiêu Triết.
Không nghĩ gì nữa cô vội vào tắm vì bây giờ cũng không còn sớm nữa. Tắm xong mới nhớ ra mình không đem theo quần áo cô đành quấn tạm khăn tắm ra ngoài. Mở tủ quần áo gần đó ra bên trong là quần áo của Hạ Tiêu Triết cô chọn đại một bộ dài mặc cho ấm.
Thấy bên ngoài đã không có tiếng động, thiết nghĩ là anh đã về rồi. Cô mới leo lên giường đi ngủ.
Dưới nhà
Anh vẫn chưa về vì sợ cô ngủ ở nhà mới không được anh mới ở lại với cô một hôm. Thấy đèn phòng đã tắt anh mới an tâm nằm xuống sofa ngủ.