Được một hôm Kiều Trạch Dương về sớm sau khi ăn cơm tối anh cùng cô ngồi ăn trái cây xem tivi còn má chưa thì đang hầm đồ bổ cho cô.
Nhìn đôi trẻ hạnh phúc bà cũng thấy vui lây, từ khi có cô căn nhà chở nên ấm áp nên biết bao. Cậu chủ cũng vui vẻ hơn trước, má Trương thầm cầu mong bà chủ trên trời linh thiêng hãy phù hộ cho con dâu và con trai mình.
Ngoài trời bây giờ mưa rất to nhưng ngồi trong nhà sẽ không thể nghe rõ tiếng mưa vì nhà anh là cửa đều cách âm tốt. Đột nhiên ngoài cửa chuyền đến tiếng gõ "Cốc..cốc" Kiều Trạch Dương liền đứng dậy ra mở của
"Anh"
Hứa Tư Vũ gương mặt ửng đỏ trên người toả ra mùi rượu anh không đứng vững chỉ có thể dựa vào tường. Kiều Trạch Dương không hiểu sao anh lại tới đây trong tình trạng này liền hỏi
"Sao em lại tới đây"
Hứa Tư Vũ nhào tới ôm Kiều Trạch Dương
"Anh! Không ai cần em hết"
Hạ Tiêu Lạc cũng đứng dậy đi ra nhưng chưa kịp bước đến đã bị anh ngăn lại, cô chỉ đành đứng cách xa một chút
"Được rồi vô trong đã ngoài trời đang mưa"
Thế là Kiều Trạch Dương đỡ Hứa Tư Vũ vô trong để cậu ngồi tạm xuống sofa rồi anh quay qua nói với cô
"Em uống sữa rồi lên phòng ngủ trước đi anh đưa nó lên trên nghỉ rồi qua với em"
Cô gật đầu rồi cầm cốc sữa đi lên lầu. Anh đi đến bên cạnh Hứa Tư Vũ thật không biết gia đình lại làm sao mà nó lại đi uống rượu nhiều này
"Sao em lại qua đây?"
"Lâu rồi em không gặp anh nên em quá thăm anh...Anh định đuổi em sao"
Anh ta nhăn nhó lại nói tiếp
"Mọi người đều không ai cần em"
Bất lực với tên này quá, Kiều Trạch Dương dìu Hứa Tư Vũ lên phòng khách sắp xếp xong cho anh ta anh mới về phòng nhưng không lên giường mà anh lại đi tắm. Lúc nãy trước khi về phòng anh đã xuống dặn má Trương xịt khuẩn tẩy đi mùi rượu.
Tắm xong anh mới trở ra leo lên giường ngồi cạnh cô. Như thói quen anh ngồi còn cô nằm, anh ngồi bóp chân giúp cô để thư giãn gân cốt
"Anh cậu ấy sao vậy?"
"Chắc lại xích mích với gia đình"
"Cậu ấy có vẻ rất thương người anh như anh nhỉ"
Anh không nói gì chỉ cười nhạt. Hạ Tiêu Lạc có chút tò mò về mối quan hệ của họ có tốt hay không
"Anh với em ấy lần đầu gặp nhau là khi nào?"
"Không rõ nữa chắc là khi mẹ anh vẫn còn sống"
Cô có chút khó tin "Gặp sớm vậy sao? Bảo sao không thương nhau mới lạ"
Hạ Tư Vũ là một người tốt không như mẹ nó, nếu sau này nó biết mẹ nó hai tay đều dính máu thì sẽ như thế nào đây. Đến khi mình trả thù mẹ nó không biết giữa mình và nó còn hai chữ anh em không nữa. Kiều Trạch Dương nghĩ rồi chỉ biết thở dài
....
Ở một diễn biến khác, trong một căn nhà nhỏ một người phụ nữ hơi già đang vội vàng vơ quần áo trong tủ bỏ vào balo gom đủ mọi thứ bà ta liền sách balo mở cửa ra ngoài. Vừa đi được ba bốn bước một đám năm người mặc đồ đen từ phía sau đuổi tới
"Bắt bà ta lại"
Nghe vậy bà ta ôm balo chạy, đội quân phía sau cũng đuổi theo. Chạy hết qua con hẻm này rồi lại chạy qua ngõ khác bà ta cứ vậy chạy chỉ mong thoát được đám áo đen này. Thân già như lại chạy rất nhanh phải chăng đã quá quen với việc này rồi.
Chiều này trên đường bà ta đi chợ mua đồ đã phát hiện có người luôn theo dõi mình. Cảm nhận được nguy hiểm vì thế mà bà ta đã về gom đồ bỏ chạy. Vì trời đang mưa đường đi ở miền quê có rất nhiều rêu bà ta không may bị trượt ngã balo trên tay cũng văng ra xa. Hai người mặc áo đen bịt mặt tiến lại phía trước mặt bà, đội quân phía sau cũng vừa kịp đuổi tới. Lần này quả thực không thoát được rồi bà ta liếc nhìn xung quanh rồi rút trong tay áo ra chiếc dao nhỏ định đâm về phía tên kia. Hắn thân thủ rất nhanh đã cướp được dao của bà ta và khoá được luôn tay bà ta lại. Bà ta vốn dĩ không biết cách sử dụng võ và vũ khí quá kém.
Cuối cùng bà ta cũng bị áp giải lên xe, lên xe bà ta liền bị đánh thuốc mê.