Sợi dây chuyền là kỷ vật bà nội để lại cho anh, cũng là vật chỉ thuộc về người thừa kế duy nhất của nhà họ Phong.
Hơn bốn năm trước anh làm mất nó, không biết mất từ khi nào, không lẽ là…
Phong Tử An nhớ lại đêm đó thuộc về bốn năm trước. Lúc đó anh bị trúng xuân dược rất nặng. Anh chỉ loáng tháng thấy được bên trong căn phòng kia cực kỳ xa hoa, còn có, còn có một cô gái hình như đang ngủ.
Sau đó…
Sau đó thì…
Tỉnh lại, anh lại không còn ở căn phòng kia, ngay cả mặt của cô gái kia anh cũng không nhớ được. Cũng không biết bản thân có thật sự có gì với cô gái đó hay không?
Phong Tử An không dám xác định ngay, anh liền giấu đi cái bịch nhỏ vào túi áo. Chuyện này quá trọng đại, anh không giám manh động.
Dương Tinh Vũ, sao lại có được kỷ vật của anh. Cô ấy lấy được dây chuyền này từ đâu, hay là Dương Tinh Vũ chính là cô gái trong căn phòng xa hoa kia?
Đợi Dương Tinh Vũ quay lại ngồi xuống băng ghế, Phong Tử An cũng không hỏi cô ngay về chuyện anh vừa phát hiện. Chỉ ngồi chờ cùng cô.
Càng lúc anh càng có cảm giác, hai mẹ Dương Tinh Vũ rất có thể liên quan đến chuyện năm đó. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì anh không thể nào liên hệ được chuyện Dương Tinh Vũ vì sao lại ở căn phòng kia, cô ấy được ai đưa đến..
Hoặc có thể là cũng bị hạ thuốc giống như anh?
Lúc đó, anh bị trúng thuốc chỉ có vệ sĩ của Tần Uyên Quân đưa anh đi, chuyện này nhất định phải tra thật rõ ràng, mà người đầu tiên anh muốn hỏi nhất chính là em họ của anh, Tần Uyên Quân.
Con bé kia nhất định đã biết gì rồi.
Nửa tiếng lại trôi qua.
Phong Tử An và Dương Tinh Vũ lại ngồi chờ, lúc này Lưu Nguyệt và Hàn Phi cũng đã tới được chỗ phòng cấp cứu.
Vừa thấy Phong Tử An lù lù ngồi đấy, Hàn Phi giật mình, mà Lưu Nguyệt cũng trợn mắt, hai người đều không hẹn mà nói:
“Phong Tử An”
Phong Tử An nhìn hai người họ, anh không nói gì, chỉ một mực ngồi cạnh Dương Tinh Vũ. Mà Lưu Nguyệt ngồi tới bên kia Dương Tinh Vũ, Hàn Phi cũng ngồi cạnh Lưu Nguyệt, hai người họ đương nhiên không muốn ngồi cạnh Phong Tử An, tên mặt lạnh này chỉ nhìn thôi cũng khiến da đầu người ta tê rần.
Đã vậy còn kiệm lời, muốn chào hỏi cũng thật khó!
Lưu Nguyệt hỏi: “Tinh Vũ, thế nào rồi?”
“Vẫn chưa ra, em cũng không biết.” Dương Tinh Vũ nói, thanh âm khàn khàn, cô khóc nhiều khiến giọng cũng khàn đi.
Phong Tử An nhíu mày khi nghe được thanh âm của Dương Tinh Vũ. Đang định lên tiếng, thì cửa phòng cấp cứu lại được mở ra. Lần này có thêm một bác sĩ nữa đi ra.
Vừa thấy bác sĩ, Phong Tử An và Dương Tinh Vũ vậy mà cùng đứng lên, “bác sĩ con tôi sao rồi?”
Lời vừa dứt, Dương Tinh Vũ ngạc nhiên mà nhìn Phong Tử An, cô biết anh thích cô, nhưng không vì vậy mà anh liền một câu con gái tôi, hai câu con gái tôi chứ?
Mà Hàn Phi và Lưu Nguyệt cũng đứng lên đi tới liền kinh hãi khi nghe Phong Tử An gọi như vậy.
Lưu Nguyệt còn đỡ một chút, mà Hàn Phi lại cảm thấy thật sự quá ngượng, còn không thích hợp nữa mới đúng, rõ ràng Thiên Thiên không phải con của Phong Tử An, vậy mà cậu ta lại gọi con bé là con tôi, nếu là anh, anh chưa chắc mình gọi được, cậu ta là vì Tinh Vũ sao?
Gọi như vậy thì cũng thuận miệng quá rồi đi.
Vị bác sĩ kia vừa thấy Phong Tử An và Dương Tinh Vũ liền nhăn mày, là hai người họ.
Nhìn Dương Tinh Vũ, ông thầm nghĩ cô gái này sao khổ thế, chồng mới cấp cứu hôm qua, còn chưa xuất viện, giờ lại đến con gái.
Đúng là số khổ.
“Hai vị là ba mẹ của cô bé. Tôi rất tiếc phải báo tin này để cả nhà chuẩn bị, cô bé có dấu hiệu bị chảy máu, trên người có một vài chỗ bị bầm, bị sốt, lại có dấu hiệu khó thở, khả năng bé bị mắc bệnh bạch cầu (ung thư máu) rồi.” Vị bác sĩ hai chân mày nhăn lại, có chút bi thương khi phải nói ra kết quả này.
Cái gì chứ? Bệnh bạch cầu sao? Cả ba người, Phong Tử An, Hàn Phi và Lưu Nguyệt đều chấn động.
Thiên Thiên bị mắc bệnh bạch cầu, tin tức này thật sự quá đau lòng, con bé còn nhỏ như vậy?
Mà Dương Tinh Vũ khi nghe được ba từ bệnh bạch cầu kia, cô liền chịu không nổi, khuỵu xuống, ngất lịm.
“Dương Tinh Vũ.” Phong Tử An vội đỡ cô lại, tay anh động mạnh, bị đau khiến anh nhíu mày.
Lưu Nguyệt vội đưa tay tới, “Phong tổng, tôi đỡ giúp anh, anh bị thương.” Lưu Nguyệt nói nhưng không dám nhìn thẳng Phong Tử An.
Mà Hàn Phi thấy vậy vội kéo Lưu Nguyệt lại, phụ nữ chân yếu tay mềm thì giúp cái gì.
Hàn Phi nói, “Phong tổng để tôi.” Anh nói rồi đang định giúp thì chỉ thấy Phong Tử An tay kia vòng qua, ôm lấy Dương Tinh Vũ bị ngất, lạnh lùng: “Không cần đâu, tôi tự mình được, không nhọc Hàn tổng.”
Hàn Phi hơi cứng người mất tự nhiên, chợt lắc đầu, cuối cùng là thở dài, sau lại đưa cho Phong Tử An hai tờ giấy, “đây là hoá đơn thanh toán với giấy nhập viện của Thiên Thiên, tôi đưa lại cho cậu.” Anh biết Phong Tử An suy nghĩ cái gì, thật đúng là một tên độc đoán. Cái gì của cậu ta, ai cũng đừng chạm vào được dù là một móng tay.
Phong Tử An nhận lấy giấy từ tay Hàn Phi, gật đầu một cái như cảm ơn. Sau đó lại nói với vị bác sĩ kia, “Phiền ông để ý đến con gái tôi một lát, tôi sẽ quay lại.”
Bác sĩ gật đầu đáp ứng, “Được, một lát có rất nhiều việc tôi cần bàn bạc với gia đình.”
Phong Tử An gật đầu, nhanh chóng sải bước ôm theo Dương Tinh Vũ đi về phòng bệnh của anh. Bỏ lại Hàn Phi với Lưu Nguyệt hai bốn mắt nhìn theo anh, sau đó lại nhìn nhau. Chợt lắc đầu, không biết làm sao cho phải.
Bọn họ hình như là người thừa, có Phong tổng hô mưa gọi gió ở đây, còn cần đến hai người họ sao?
Hàn Phi nói với Lưu Nguyệt, “chuyện xảy ra như vậy rồi, em xử lý công việc cho Tinh Vũ trong vài ngày tới đi, còn lại giao cho anh.”
Lưu Nguyệt gật đầu, “Cũng chỉ có thể giúp em ấy như vậy thôi.”
Hai người quyết định xong liền rời khỏi bệnh viện…