Bà Phong lúc này đã không ở, vì Phong Tử An đã đuổi về. Anh nói với bà rằng mẹ phải về chăm sóc ba, còn cả Tử Khang nữa.
Vậy nên…
Bà Phong dù muốn nhưng cuối cùng vẫn là thoả hiệp, bà không dám nghĩ đến bộ dạng tức giận của con trai bà sẽ như thế nào, nên cuối cùng chỉ có thể trở về Ninh Thành.
Tần Uyên Quân ở lại, tiện chăm sóc cho Phong Tử An, vì đây là nhiệm vụ mà mợ nhờ cô làm.
Lúc này Tần Uyên đang ngồi ăn pizza ngon lành, bộ dạng thực vui vẻ sau tai nạn. Tai nạn là cô suýt nữa làm hỏng kế hoạch cua gái của Phong Tử An.
Anh họ cô là một tên ngoài lạnh trong nóng, đặc biệt luôn bao che khuyết điểm cho người nhà.
Mà cô chính là người nhà chính hiệu của Phong Tử An, vậy nên còn sợ tên mặt lạnh kia sao?
Có điều đúng là đùa hơi quá, nếu gặp lại được cô gái kia, Tần Uyên Quân cô sẽ thành thật xin lỗi chị ta. Tần Uyên Quân vừa cắn miếng lớn vừa nghĩ.
Nhìn cái kiểu ăn của cô, thật không ai liên tưởng được dáng vẻ thiên kim nhà họ Tần, cháu ngoại nhà họ Phong là một người.
Ăn như bị bỏ đói ba năm vậy.
Cạch! Một tiếng cửa vang lên khá lớn làm Tần Uyên Quân giật mình, miếng bánh trên tay xém vì vậy mà rớt.
“Anh họ, anh đi vệ sinh thôi mà sao lâu thế, giống phụ nữ…” Tần Uyên Quân nói được một nửa, cái câu “đến tháng” còn chưa nói ra khỏi miệng liền bất giác ngậm lại khi nhìn thấy sắc mặt cực kỳ khó coi của Phong Tử An.
Mà cũng không hẳn vì sắc mặt của Phong Tử An, hơn nữa cô ngậm miệng là vì trong lòng anh họ nhà cô còn ôm theo một cô gái, dáng dấp có chút nhỏ con, nhìn qua cũng không có cao bằng Tần Uyên Quân cô.
Phong Tử An không thèm đếm xỉa đến Tần Uyên Quân, cái con nhỏ này khăng khăng đòi ở lại, kết quả chỉ thấy nó ăn với ăn, chẳng biết nó đi nuôi bệnh nhân, hay đi nuôi nó nữa. Anh nhẹ đặt Dương Tinh Vũ còn hôn mê lên giường, bàn tay thon dài khẽ vuốt tóc vướng trên mặt cô ra phía sau.
Đúng là cô gái ngốc nghếch!
Sắc mặt Dương Tinh Vũ có chút mệt mỏi, tái nhợt. Cô vẫn chưa tỉnh lại, Phong Tử An nhìn xuống cánh tay phải của mình, quả nhiên máu lại ngấm ra ngoài lợi hại.
Nhưng mà anh lại mặc kệ, chỉ quan tâm đến người trước mặt. Tần Uyên Quân nhìn tên anh họ một dạng ôn nhu mà quan tâm cô gái đang nằm trên giường, liền nổi da gà.
Có bao giờ cô thấy được dạng này ôn nhu của anh họ chứ?
Thật mịa nó làm cho cô sáng mắt kể từ lúc này. Mà cô gái này có lẽ là cô gái lúc tối nghe điện thoại nhỉ.
Sao cô ấy lại hôn mê rồi?
“Anh họ, anh chụp thuốc mê, bắt cóc gái nhà lành đấy hả?” Tần Uyên Quân không có nhìn mặt cô gái, chỉ thản nhiên hỏi, vừa hỏi vừa tiếp tục ăn bánh pizza còn lại.
Phong Tử An quay phắt lại, “Nói nhảm, em còn hỏi một câu nữa, anh liền đuổi em khỏi đây.” Lại ngừng một chút, “Hay là em lại muốn đi du lịch Anh một chuyến nữa?”
Tần Uyên Quân lập tức bụm miệng, lắc đầu nguầy nguậy, một dạng em sợ rồi, em không đi du lịch nữa đâu.
Nhắc đến cái này, Tần Uyên Quân liền sợ. Bởi vì cô tự ý tự quyền nên mới bị Phong Tử An bắt đi sang Anh.
Chuyện này phải kể đến hơn bốn năm trước, ngày đó cô cùng bạn cô đi bar, vì thân phận của cô cao quý, nên có cả vệ sĩ đi theo. Dạo chơi ở quầy bar một lát, Tần Uyên Quân vì uống quá nhiều nước hoa quả, liền muốn đi vệ sinh, đúng lúc cô đi ngang qua khu vip của bar thì thấy được một lão già khoảng năm mươi tuổi bụng béo phệ cùng với Phong Tử An và hai người nữa đang nói chuyện, chắc là bàn chuyện làm ăn.
Tần Uyên Quân ngẫm lại, khi ấy anh họ cô còn chưa có vào công ty làm, còn muốn tự mình lập nghiệp bên ngoài. Mà lão già bụng phệ kia chính là được cậu cô gửi đến giúp Phong Tử An. Cô không biết bốn người nói chuyện gì, bản tính tò mò nổi dậy, cô quyết định không đi vệ sinh nữa mà nghe lén bọn họ nói gì.
Nói đến thật lạ, tuy cô là em họ Phong Tử An, nhưng lại rất hâm mộ anh, chỉ cần là liên quan đến Phong Tử An, thì Tần Uyên Quân cực kỳ để ý. Vậy nên lúc đó cô mới lén xem Phong Tử An và ba người kia nói gì.
Nhưng mà nhìn được một lúc, Tần Uyên Quân liền sợ đến tái mặt, anh họ cô vậy mà lúc vừa đứng lên liền bị hai người đàn ông kia giữ lấy, sau đó mang đi, sắc mặt của Phong Tử An khi đó làm Tần Uyên Quân rất sợ, một màu ửng đỏ. Thần trí mơ hồ.
Rõ ràng là bị hạ thuốc!
Cô sợ quá, nhưng vẫn là lí trí gọi cho vệ sĩ đến giúp. Phần mình thì lén theo sau hai người kia.
Mà hai người đàn ông kia mang theo Phong Tử An đang bị tác dụng xuân dược lên một căn phòng cực kỳ xa hoa ở khu vip. Có thể nói là phòng đắt nhất ở quán bar này. Sau khi để anh họ cô vào phòng kia thì hai người kia rời khỏi.
Đứng ở chỗ xa xa, Tần Uyên Quân không dám đi theo, cũng không dám vào phòng để cứu Phong Tử An, bởi vì cô là con gái, Phong Tử An trúng thuốc, cô rất sợ xảy ra chuyện. Cho nên chỉ có thể chờ vệ sĩ đến.
Vì đứng ở xa, nên cô lại thấy được một màn khác còn kinh hãi hơn. Cô thấy được vị khách khanh mà cô từng xem là chị chị em em Lâm Lạc Nhi lại đi chung cùng cái lão già béo bụng khi nãy, hai người thì thầm to nhỏ gì đó ở hành lang tầng vip.
Mà phía sau còn có hai người đàn ông khác đang ôm theo một cô gái, cô gái kia cũng bị hôn mê.
Tần Uyên Quân không biết Lâm Lạc Nhi lại là loại người như vậy. Nhìn bộ dạng kia nhất định là sắp hại người. Thật ghê tởm.
Khi hai người kia nói chuyện xong thì Lâm Lạc Nhi đi vào cái phòng mà Phong Tử An đang ở trong.
Mà lão già bụng béo kia thì dẫn hai người ôm cô gái kia đi tới một gian phòng khác cách phòng mà Phong Tử An ở bên trong không xa lắm.
Tần Uyên Quân lúc đó sợ chết khiếp, càng rối rắm, nhưng cuối cùng can đảm với lý trí giúp cô trấn tĩnh lại. Đi theo cô có bốn người vệ sĩ. Lúc này họ vừa chạy đến.
Cô phân cho hai người tới phòng Phong Tử An cứu anh. Còn hai người nữa thì cứu cô gái kia khỏi lão già bụng béo xấu xa. Bốn vệ sĩ này quả là tinh anh nhất của nhà họ Tần. Chỉ chưa đầy 10 phút, đã mang được cả Lâm Lạc Nhi với lão bụng béo kia đều đánh ngất. Tần Uyên Quân lại cho ba người mang theo hai người Lâm Lạc Nhi và lão già kia về nhà họ Phong chờ phân sử.
Còn một người vệ sĩ cô mang theo bên mình, cùng vào phòng của Phong Tử An. Lúc vào trong, Tần Uyên Quân khiếp sợ khi thấy cảnh tượng bên trong, còn có mùi huân hương nồng đậm, cũng may là vệ sĩ nhanh chóng che mắt cô lại.
Phong Tử An lúc đó trên giường quần áo đã lột hết một nửa, cũng còn may là Tần Uyên Quân tới kịp. Nhưng mà trúng thuốc xuân dược quá nặng, Phong Tử An không còn biết ai với ai, anh chỉ muốn có một người để giúp giảm nhiệt trong cơ thể.
Nếu là Tần Uyên Quân bây giờ, có lẽ cô sẽ mang Phong Tử An đến bệnh viện. Nhưng mà Tần Uyên Quân khi đó là một cô nàng sốc nổi, háo thắng, nghĩ gì làm nấy, nên cô vừa hay thấy anh họ bị như vậy, không đành lòng, lại nghĩ đến chẳng phải căn phòng bên kia cũng có một người hôn mê sao, để cô gái kia giải độc cho anh họ cô luôn cũng tốt.
Thà là để cho người khác lên giường với anh họ cô, còn hơn là để cho con ả Lâm Lạc Nhi lừa người dối phật hám hư vinh kia lên giường với anh họ cô, loại phụ nữ như vậy không xứng đáng làm chị dâu cô.
Cô nghĩ vậy liền ra lệnh cho vệ sĩ mang Phong Tử An đến căn phòng kia. Dặn dò vệ sĩ đợi sau khi bên trong không còn động tĩnh thì mang cậu chủ trở về.
Cuối cùng Phong Tử An giải được xuân dược. Mà sau đó, Phong Tử An biết chuyện liền nổi cơn tam bành, cả nhà họ Phong bị một trận sóng gió. Cũng từ đó, Phong Tử An không thích tiếp xúc với bất kỳ cô gái nào.
Mà Tần Uyên Quân bởi vì tự ý quyết định, nên Phong Tử An rất tức giận đày cô ra nước ngoài bốn năm, nói không thành công thì đừng mơ trở về nhà..
—
Trở lại hiện thực, Tần Uyên Quân lúc này mới nhìn đến Dương Tinh Vũ đang nằm trên giường, nhìn nhìn rồi lại ngướn cổ cao hơn để nhìn, bất giác cô nàng kinh hãi, hai mắt khiếp sợ, miếng bánh trên tay rớt “bịch” một tiếng xuống đất, trước mắt cô, khuôn mặt Dương Tinh Vũ hiện ra rõ mồn một, khuôn mặt này với khuôn mặt của cô gái năm đó thật giống nhau.