Tổng Tài Lạnh Lùng Yêu Phải Em

Chương 596



Chương 596

“Đơn ly hôn đâu?” Anh hỏi, ánh mắt anh xẹt qua một tia đau buồn: “Anh ký”

“Anh…” Cô thực sự bị anh dọa ngây ngốc rồi, cô hoảng sợ quên cả lau nước mắt, giọt nước mắt long lanh đọng trên lông my cô. Ngón tay thon dài vươn ra giúp cô lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt. Giọng nói yếu ớt lại vang lên: “Đừng khóc nữa…

Đơn ly hôn, anh sẽ ký” Khuôn mặt trắng bệch của anh xẹt qua một tia chiều chuộng: “Cười lên đi”

Đây là cảnh tượng mà cô đã mơ không biết bao nhiêu lần.

Đến hôm nay, lời nói của anh vang lên bên tai cô, anh gật đầu nói: “Anh ký”

Ánh mắt Lương Tiểu Ý vô cùng khó hiểu.

Dường như…

Người đàn ông yếu ớt nằm trên giường bệnh nở nụ cười chiều chuộng: “Trước đây, anh chỉ biết là em không muốn gặp anh. Nhưng anh chưa từng biết rằng, hóa ra sự xuất hiện của anh lại khiến em đau khổ như thế”

Anh nằm trên giường bệnh, cười nhẹ một tiếng: “Nếu như anh biết anh đã khiến em đau khổ như thế, vậy thì anh đã ký từ lâu rồi. Em cũng không cần giả vờ mạnh mẽ, giả vờ làm người xấu, lấy ân tình ra để ép anh như thế”

Lương Tiểu Ý không nói được gì, cô ngây người nhìn khuôn mặt người đàn ông đang nằm trên giường bệnh.

Khuôn mặt của anh, trắng bệch, yếu ớt, bất lực… Nụ cười của anh, vô cùng thản nhiên, nhưng khuôn mặt của anh lại vô cùng đau thương.

Tại sao?

Tại sao biểu cảm trên mặt anh lại phức tạp như thế, dường như đây không phải là biểu cảm của “Tô Lương Mặc”, sao người đàn ông mạnh mẽ, ngông cuồng tự cao tự đại này lại có một khuôn mặt như thế được.

Phòng bệnh vô cùng yên tĩnh.

“Anh… không nói đùa chứ?” Lương Tiểu Ý chỉ vào ngực của anh.

“Vết thương của anh không sao”

“Không phải” Lương Tiểu Ý muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nụ cười của anh khiến cô cảm thấy chói mắt, giống như cô đã trở thành một kẻ khốn nạn. Cô cắn cắn môi, những gì nên nói vẫn phải nói, những gì nên hỏi vẫn phải hỏi: “Ý tôi là, anh thà tự đâm mình hai nhát dao, cũng không chịu… Sao bây giờ lại đột nhiên như vậy?”

Lương Tiểu Ý không dám tin, người đàn ông này thà tự đâm mình hai nhát dao, trả cho cô hai mạng sống, chứ không chịu buông tay. Bây giờ chỉ vì cô khóc, người đàn ông này lại từ bỏ nguyên tắc mà anh đã kiên định. Không có ai hiểu sự kiên định của anh hơn cô. Nếu như người đàn ông này thực sự vì cô khóc, vì nước mắt của cô mà thỏa hiệp, vậy thì năm năm trước, cô đã không phải đau đớn rời đi như thế.

Khuôn mặt anh tuấn của anh xẹt qua một tia đau khổ không dễ nhận ra, trước mắt anh lại hiện ra hình ảnh cô quỳ bên giường bệnh khóc nức nở.

“Nếu em đau khổ như vậy mà anh vẫn còn kiên quyết, vậy thì đấy không phải là kiên quyết nữa rồi, đó là ích kỷ” Còn anh, anh không muốn ích kỷ. “Em về đi, anh không sao, Lục Trâm sẽ sắp xếp người đến chăm sóc anh”

Nếu anh đã quyết định để cô đi, vậy thì, từ giờ phút này trở đi, anh phải làm quen với cuộc sống không có cô, trong lòng anh tự nói với mình như vậy.

Nhưng Lương Tiểu Ý nghe thấy lời anh nói, không hiểu sao trái tim cô vô cùng đau đớn.

“Tôi…”

Lương Tiểu Ý mấp máy môi, Tô Lương Mặc hơi quay đầu sang nhìn cô, đôi mắt hẹp dài hơi dao động. Lương Tiểu Ý không nhìn rõ, nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác đau thương.

“Về đi, em cũng mệt rồi”

Lương Tiểu Ý chưa từng gặp một Tô Lương Mặc như thế này. Cô hoảng sợ, cô khó xử, cô không biết nên làm như thế nào. Cô thất bại, cô bỏ chạy: “Tôi, tôi, tôi đợi Lục Trâm đến”

Cô do dự nửa ngày trời, cuối cùng chỉ có thể nói ra mấy chữ này mà thôi.