Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 169: Nắm Được Đằng Chuôi





Sau khi nói xong, Trợ lý nhìn Lâm Gia Nghi một cách thận trọng.

“Cô chủ, chúng ta có cần cho người đi tìm hiểu không?”
Lâm Gia Nghi nghe vậy, hai mắt nheo lại.

“Làm vậy đi, nhưng không được đánh rắn động cỏ.”
Cô ta dường như nghĩ ra điều ý đó, ra hiệu cho Trợ lý đến gần.

Cô ta thì thầm vào tai Trợ lý vài câu, Trợ lý gật đầu lia lịa.

“Tôi hiểu rồi, cô chủ yên tâm.”
Lâm Gia Nghi thất vậy cười nói: “Đi đi, chỉ cần nắm được đằng chuôi của Hứa Thanh Tuệ thì tôi sẽ thưởng lớn cho anh!”
Trợ lý gật đầu, quay người rời đi.

Hứa Thanh Khê không hề hay biết Lâm Gia Nghi đã tra ra được tung tích của cô, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên y tế, cuối cùng cô cũng đã nhìn thấy mẹ trong phòng bệnh đặc biệt.

Nhìn thấy người trên giường bệnh vẫn chưa tỉnh lại, nhưng sắc mặt đã trở nên hồng hào hơn trước rất nhiều.

Người khác nhìn vào chắc chỉ thấy đây là một người bình thường đang ngủ chứ không phải là bệnh nhân.

Hứa Thanh Khê thấy vậy, trong lòng mới bớt lo lắng đi một chút.


Rõ ràng là lần dừng thuốc trước đó không ảnh hưởng gì đến tình trạng của mẹ cô.

Cô quan sát một lúc, sau đó đi tìm bác sĩ điều trị chính, cô muốn biết bao giờ thì mẹ có thể tỉnh lại.

“Hiện cơ thể của bệnh nhân đang tự hồi phục, cụ thể lúc nào tỉnh lại thì tôi cũng không chắc, nhưng nếu có người thường xuyên nói chuyện bên tai bệnh nhân, thì không chừng có thể khiến bệnh nhân tỉnh lại.”
Bác sĩ biết được ý định của cô, nên nói luôn đại khái tính hình của Huỳnh Mai ra.

Hứa Thanh Khê nghe xong nhíu mày.

Nếu như là trước đây, cô sẽ có rất nhiều thời gian ở bên mẹ, nhưng bây giờ, mỗi lần đến bệnh viện cô đều phải có được sự đồng ý của Hứa Hải Minh.

Cô đang nghĩ xem có thể thương lượng với Hứa Hải Minh cho cô đến đây hai lần một tuần không.

Cô hỏi về những điều cần lưu ý khác, sau đó rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ, trở về phòng bệnh.

Cô đứng bên giường bệnh nhìn mẹ đang nằm yên trên giường, cô cúi người nhẹ nhàng vuốt gọn tóc mai của mẹ.

“Mẹ ơi, mẹ đã ngủ lâu lắm rồi đấy.”
“Mẹ ơi, mẹ không phải là muốn nhìn thấy con gái tỏa sáng trong giới thiết kế sao? Bây giờ con đã bắt đầu làm việc trong công ty, hơn nữa một vài mẫu thiết kế công bố ở nước ngoài đều được mọi người yêu thích.

Họ muốn mời con ra nước ngoài làm việc với họ, mẹ thấy có phải là con rất giỏi không?”
“Mẹ ơi, con đã thực hiện được những gì con đã hứa với mẹ rồi, khi nào mẹ có thể thực hiện lời hứa của mẹ với con đây? Mẹ mau tỉnh lại đi mẹ.”
Cô nói lảm nhảm rất nhiều, nhưng cũng giấu một số chuyện, thấy thời gian không còn sớm nữa, cô vào nhà vệ sinh lấy một chậu nước lau người cho Huỳnh Mai.

“Cô chủ, hết giờ thăm khám rồi.”
Đúng lúc cô vừa làm vệ sinh xong thì có y tá đến nhắc nhở.

Hứa Thanh Khê nghe thấy vậy, động tác tay hơi khựng lại, sau đó mới đáp: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đi ngay.”
Nói xong, cô dọn dẹp vài thứ, rồi miễn cưỡng rời khỏi phòng bệnh.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, cố định bắt một chiếc taxi rời đi.

Lúc cô định lên xe, mắt lại vô tình lướt qua một chiếc xe.

Hình như chiếc xe đó đến từ lúc cô đến bệnh viện, tại sao nó vẫn ở đây?
Cô vừa suy nghĩ vừa lên xe, sau đó báo địa chỉ cho tài xế taxi.

Tài xế taxi khởi động xe, Hứa Thanh Khê lại chú ý đến chiếc xe vừa nãy.

Cô thấy chiếc xe đó cũng khởi động sau khi họ xuất phát.

Từ phương hướng có thể thấy rõ ràng là đi theo họ.

Lúc này Hứa Thanh Khê liền hiểu ra rằng có người đang theo dõi cô.


Nghĩ đến đây, trong lòng cô chợt chùng xuống, cũng có chút căng thẳng.

Bởi vì cô không biết ai đang theo dõi mình.

Hơn nữa cô đến bệnh viện, người theo dõi cô nhất định sẽ vào trong điều tra.

Không được, không thể để bọn họ biết đến sự tồn tại của mẹ.

Nếu không mọi thứ sẽ kết thúc!
Nghĩ vậy, cô lấy điện thoại ra gọi cho Hứa Hải Minh.

Bây giờ cũng chỉ có ông ấy có thể giải quyết chuyện này.

“Có chuyện gì vậy?”
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói thiếu kiên nhẫn của Hứa Hải Minh vang lên.

Hứa Thanh Khê mím môi, kể chuyện bị theo dõi ra.

“Hình như tôi đang bị người ta theo dõi, bọn họ có lẽ sẽ đến bệnh viện điều tra, ông hãy bảo bên phía bệnh viện chú ý, đừng tiết lộ chuyện của mẹ tôi.”
Hứa Hải Minh sa sầm mặt khi khi nghe thấy điều này.

“Đúng là cái đồ vô tích sự, đến bệnh viện mà cũng để người ta theo dõi!”
Ông ấy tức giận quát to, Hứa Thanh Khê chán nản, nhưng cũng không thể nói gì để phản bác.

Suy cho cùng chuyện này cũng là do cô không cẩn thận.

Đúng lúc cô đang định nói gì đó, thì Hứa Hải Minh đã mất kiên nhẫn.

“Được rồi, chuyện này tao sẽ thu xếp, sau này mày ít tới bệnh viện thôi, tránh để người ta nghi ngờ.”
Ông ấy nói xong liền cúp điện thoại, không cho Hứa Thanh Khê cơ hội phản bác lại.

Cùng lúc này, trong bệnh viện.

Sau khi Hứa Thanh Khê rời đi không lâu, Trợ lý của cha Lâm Gia Nghi đã đến quầy lễ tân.

“Xin chào, tôi vừa nhìn thấy một cô gái mặc áo tím, dáng người cao như này, cô ấy đến bệnh viện thăm ai hay là kiểm tra vậy?”
Anh ta mô tả ngoại hình của Hứa Thanh Khê, mặc dù y tá ở quầy lễ tân biết anh ta đang hỏi ai, nhưng bệnh viện có nội quy của bệnh viện.

“Xin lỗi anh, bệnh viện chúng tôi có quy định, không thể tiết lộ thông tin về bệnh nhân và người nhà của họ.”
Trợ lý vẫn không bỏ cuộc khi nghe thấy lời này.

“Tôi biết các cô có quy định, nhưng tôi là bạn của cô ấy, đúng lúc đến bệnh viện thì nhìn thấy cô ấy nên tôi có chút lo lắng, sợ là cô ấy bị bệnh nhưng không nói cho tôi biết.”
Anh ta biết cách nói những lời làm người ta cảm động.


Y tá trở nên có chút do dự, đúng lúc này, y tá trưởng đi tới.

“Người anh nói tới là cô chủ của chúng tôi đúng không? Cô ấy đến thăm em họ.”
Trợ lý nghe thấy vậy, trong mắt không giấu nổi vẻ thất vọng, anh ta còn tưởng rằng có thể biết được điều gì đó!
Nghĩ vậy, anh ta nói thêm vài câu cho có lệ rồi tìm cớ rời đi, quay về báo cáo cho Lâm Gia Nghi.

Lâm Gia Nghi nổi giận lôi đình.

“Đồ vô dụng!”
Cô ta tức giận quát mắng, nhất là khi nghĩ đến chuyện buổi sáng cũng thất bại, lại càng tức giận hơn.

“Sau này anh hãy điều tra rõ mọi chuyện rồi hẵng báo cáo với tôi, nếu không tôi sẽ nghi ngờ khả năng làm việc của anh đấy!”
Cô ta mắng nhiếc trợ lý.

Trợ lý thật vô tội, sao anh ta biết được Hứa Thanh Khê bí mật đến bệnh viện chỉ là để thăm em họ chứ.

Dù vậy, anh ta vẫn gật đầu thành thật và hứa: “Cô chủ yên tâm, lần sau sẽ không có chuyện như vậy nữa.”
Cùng lúc này, Hứa Thanh Khê cũng nhận được thông báo từ Hứa Hải Minh.

“Mọi chuyện đã được giải quyết, sau này mày ra ngoài thì cẩn thận cho tao, không phải lúc nào tao cũng có thể dọn dẹp đống hỗn độn cho mày đâu!”
Ông ta lạnh lùng cảnh cáo.

Hứa Thanh Khê khẽ ậm ừ một tiếng, trong lòng cũng thoải mái được một chút.

Sau đó Hứa Hải Minh dặn dò thêm vài câu rồi cúp máy.

Hứa Thanh Khê trở về nhà họ Quân, trải qua một ngày bình an không có chuyện gì.

Ngày hôm sau, khi cô đang phác họa bản thảo thì nhận được cuộc gọi từ Lê Việt Hoàng.

“Cô Thanh Tuệ, tôi phải trở về trụ sở chính rồi.”
Hứa Thanh Khê hơi ngạc nhiên khi nghe thấy điều này.

“Lúc nào, tại sao trước đó không thấy anh nhắc tới?”
“Chiều nay bay, chuyện này cũng là vừa mới quyết định.”
Hứa Thanh Khê nhíu mày: “Vậy thì buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi, coi như là bữa chia tay anh.”.