Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 170: Cô Đang Chất Vấn Tôi Sao





Lê Việt Hoàng hiển nhiên sẽ không từ chối lời mời của Hứa Thanh Khê, anh ta gật đầu đồng ý.

Sau đó, hai người hẹn gặp nhau tại một nhà hàng Việt Nam ở trong Thành phố rồi mới cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Hứa Thanh Khê bắt đầu sửa soạn lại bản thân mình.

Chỉ chốc lát sau, cô cầm theo túi xách, bước chân ra khỏi phòng.

Không đến nửa tiếng, hai người đã gặp nhau tại nhà hàng như đã hẹn trước đó.

Lê Việt Hoàng nhìn thấy người có năng lực giỏi như Hứa Thanh Khê, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng.

“Chỉ mới mấy ngày không gặp thôi, mà hình như cô Thanh Tuệ lại đẹp lên không ít rồi.”
Anh ta nói lời khen ngợi xong lại lịch sự và hào hiệp mà kéo ghế ra cho Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê nói lời cảm ơn rồi ngồi xuống, dí dỏm nói: “Được ngồi ăn cùng với người đàn ông đẹp trai và có khí chất như anh Việt Hoàng đây, thì tôi cũng phải ăn mặc thật đẹp chút chứ.”
Lê Việt Hoàng hơi sửng sốt, lúc sau mới kịp phản ứng lại, anh ta là đang bị đùa giỡn lại, không khỏi bật cười ra tiếng.

“Xin được cảm ơn lời khen ngợi của cô Thanh Tuệ.”

Hứa Thanh Khê vừa cô đọng vừa sâu sắc nói: “Nào có đâu, vừa rồi anh cũng khen tôi đấy thôi, đúng không?”
Cứ thế, hai người vừa nói chuyện vừa cười đùa một lúc, chờ cho đến lúc đồ ăn được đưa lên mới bắt đầu chuyển sang nói tới vấn đề chính.

“Phải rồi, chuyện hợp tác ở bên này còn chưa có kết thúc, sao anh Việt Hoàng đã sốt ruột muốn trở về vậy?”
Hứa Thanh Khê nghi ngờ và thăm dò hỏi.

Lê Việt Hoàng cũng đã đoán trước được cô sẽ hỏi tới vấn đề này, đặt bộ đồ ăn xuống rồi giải thích: “Hiện tại, công ty ở bên kia giao cho tôi phụ trách một thiết kế rất quan trọng, vì vậy mà tôi phải nhanh chóng trở về để hoàn thành.”
Nói đến đây, trên mặt anh ta hiện vẻ áy náy: “Thật đáng tiếc, lần này không có cơ hội hợp tác cùng cô để thiết kế thương hiệu quần áo.”
Nghe thấy vậy, Hứa Thanh Khê xua tay nói: “Không có việc gì đâu, về sau chúng ta vẫn còn có nhiều cơ hội khác mà.”
Lê Việt Hoàng suy ngẫm thấy cũng đúng, thu lại vẻ tiếc nuối trên mặt và nói tiếp về sự sắp xếp sau này.

“Mặc dù tôi phải trở về, nhưng mà công ty ở bên kia sẽ cử một nhà thiết kế khác tới công ty của cô, đây là tài liệu về thương hiệu quần áo mới của công ty chúng tôi, cô có thể nhìn xem sao.”
Anh ta nói xong rồi rút ra một tập tài liệu từ chiếc cặp công văn đặt bên hông.

Hứa Thanh Khê cầm lên, cẩn thận lật xem.

Thương hiệu mới có tên là ZV, tiếp tục là một thị trường cao cấp tùy chỉnh, có tính chất tương tự với thương hiệu ZARY, nên không cần phải lo lắng nhiều về việc sẽ có sự khác biệt hay không.

Sau khi xem xong, cô khép lại tập tài liệu dò hỏi: “Chậm nhất là khi nào thì Nhà thiết kế kia có thể có mặt ở đây?
Lê Việt Hoàng nghe được thì biết cô không có ý kiến gì đối với Nhà thiết kế thương hiệu mới.

“Có lẽ, Nhà thiết kế của chúng tôi sẽ tới đây trong khoảng một tuần nữa, tới lúc đó, tôi sẽ dặn dò lại để bọn họ có thể hợp tác với phía các cô một cách tốt nhất.”
Nghe lời nói đó, Hứa Thanh Khê đã hiểu rõ ý tứ của anh ta, đây là xem xét sẽ để cho cô chịu trách nhiệm thiết kế chính.

“Không cần phải làm vậy đâu, theo như trong tư liệu thì Nhà thiết kế đó có trình độ chuyên môn tốt hơn so với tôi nhiều, đợi tới khi đó vẫn nên dùng năng lực để nói chuyện đi.”
Lê Việt Hoàng thấy cô từ chối, lắc đầu cười nói: “Không đâu, so với bất cứ ai thì tôi hiểu rõ năng lực chuyên môn của cô nhất, chỉ khi giao lại cho cô thì tôi mới có thể yên tâm được.”
Hứa Thanh Khê nghe tới đây, biết rằng nếu cứ tiếp tục từ chối sẽ giống như cô đang già mồm cãi láo, vì vậy, cô thoải mái mà tiếp nhận.

“Vậy thì tôi sẽ không từ chối nữa, hy vọng rằng tới lúc đó sẽ không làm cho anh phải thất vọng.”
Lê Việt Hoàng lại cười nói: “Nhất định sẽ không thất vọng đâu.”
Anh ta nói xong lại nghĩ tới cái gì đó, nhìn Hứa Thanh Khê thở dài.

“Nghiêm túc mà nói, tôi cực kỳ tán thưởng tài năng của cô, tôi cảm thấy cô thích hợp với đấu trường quốc tế hơn, chứ không phải là ở trong nước như thế này, như vậy đối với cô mà nói chính là có tài mà không được trọng dụng.”
Hứa Thanh Khê nghe xong, trong mắt hiện lên chút chua xót.

Cô cũng biết rằng nước ngoài sẽ thích hợp cho sự phát triển của mình hơn, nhưng cô lại không có lý do gì để có thể rời đi.

Mặc dù, trong nháy mắt có chút mất mát, nhưng rất nhanh cô đã điều chỉnh lại được cảm xúc.

“Thực ra, thiết kế là không có biên giới, tuy rằng đúng là môi trường ở nước ngoài sẽ giúp tôi phát triển tốt hơn, nhưng mà ở hiện tại, nền tảng của tôi vẫn còn yếu, nếu đi nước ngoài cũng chưa chắc có thể phát triển được tốt như ở trong nước đâu.”

Nói tới đây, trong mắt cô hiện lên vẻ kiên định.

“Hơn nữa, tôi mong muốn có thể mở rộng độ nổi tiếng ở trong nước trước rồi sau đó mới xem xét tới thị trường nước ngoài.

Khi ấy, tôi sẽ dựa vào năng lực của chính bản thân mình một đường thẳng tiến vào vòng tròn đó, không cần phải dựa vào người nào đánh giá.”
Nghe được như vậy, Lê Việt Hoàng hiểu được Hứa Thanh Khê cũng không có ý định ở mãi trong nước, chỉ là cô có những dự định và lòng tự trọng của riêng mình mà thôi.

Điều này khiến cho anh ta càng thêm tán thưởng Hứa Thanh Khê.

Nhưng anh ta cũng không nói thêm gì nữa, thay vào đó, anh ta kể về những trải nghiệm thiết kế của bản thân.

Hai người nói chuyện cùng nhau rất vui vẻ, nói liên tục đến tận buổi chiều, Hứa Thanh Khê đưa anh ta đến sân bay rồi mới trở về công ty làm việc.

Lý Dương Châu nghe Hứa Thanh Khê báo cáo lại, trong lòng rất sung sướng.

“Lần này, hai công ty có thể hợp tác cùng nhau cũng Nhờ nhà thiết kế Hứa đã góp công không ít, hơn nữa, hiện tại thương hiệu chỉ vừa mới thành lập, còn cần tới cô chịu trách nhiệm chính.

Về sau, cô chính là Trưởng phòng thiết kế, chờ thêm chút thời gian nữa sẽ có tuyên bố chính thức.”
Cô ta bình tĩnh nói khiến Hứa Thanh Khê ngạc nhiên.

“Như vậy không tốt lắm đâu.”
Cô muốn nói, bàn về kinh nghiệm thì chức vụ Trưởng phòng này không thể tới phiên cô đảm nhận được.

Còn chưa có nói ra thì Lý Dương Châu dường như đã cảm nhận được, cười nói: “Đây không phải chỉ là ý của tôi đâu, còn là ý của Tổng giám đốc nữa.”
Hứa Thanh Khê nghe vậy, mặc dù còn kinh ngạc nhưng mà vẫn nhận chức vị này.

Lý Dương Châu lại nói tới chút chuyện công việc với cô, rồi để cho cô ra ngoài, đồng thời cũng phát thông báo tới phòng nhân sự.

Chỉ một lát sau, khắp trên dưới công ty đều biết chuyện Hứa Thanh Khê được thăng chức.

Hà Thanh Vận và Lê Gia Bảo biết được tin tức này đều tỏ vẻ bất mãn.

Như đã nói từ trước, xét về mặt kinh nghiệm, Hứa Thanh Khê không hề đủ điều kiện để ngồi tới vị trí Trưởng phòng này.

Hơn nữa, sau khi Lâm Gia Nghi rời đi, hai người bọn họ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào vị trí Trưởng phòng này, âm thầm phân cao thấp với nhau.

Hiện tại, bọn họ lại bị chắn ngang, điều này khiến cho bọn họ không thể cam tâm được.

Hai người cùng chờ tới khi Hứa Thanh Khê trở lại, dùng vẻ mặt u ám nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Khê.


Hứa Thanh Khê cũng nhận ra được ánh mắt của bọn họ, nghĩ cũng biết được nguyên nhân từ đâu, cũng không để ý tới.

“Khánh Vy ơi, mau lại đây giúp tôi lấy mấy đồ vật này với.”
Cô ngoắc tay gọi Khánh Vy lại đây.

Sau khi được thăng chức, cô có thể chuyển tới phòng của Trưởng phòng, không cần phải ở lại nơi nhỏ hẹp này nữa.

Hà Thanh Vận thấy cô đi khỏi văn phòng, trong lòng tràn đầy lửa giận và không cam lòng.

Dựa vào đâu mà người phụ nữ hèn hạ này chỉ mới vào công ty không lâu đã có thể ngồi lên chức vụ kia!
Cô ta liếc nhìn Lê Gia Bảo vẫn đang cau mày ở phía đối diện, cắn chặt răng đi vào trong phòng Giám đốc.

“Giám đốc, tôi muốn biết lí do vì sao mà Hứa Thanh Tuệ có thể trở thành Trưởng phòng?”
Lý Dương Châu nhìn thấy cô ta xông vào mà cau mày, đáy mắt hiện lên nét không vui.

Còn không chờ cho cô ta trả lời, Hà Thanh Vận lại tiếp tục gây sự mà chất vấn.

“Bàn về kinh nghiệm, tôi với Lê Gia Bảo rõ ràng thích hợp hơn cả, hơn nữa, trong khoảng thời gian này, công ty xảy ra nhiều chuyện như vậy cũng đều là do cô ta gây ra.

Công ty không những không có hình thức xử phạt, mà lại đi thăng chức cho cô ta, như vậy không có công bằng!”
Lý Dương Châu nghe xong lời của cô ta, trong nháy mắt vẻ mặt trầm xuống, lạnh lẽo.

“Nhà thiết kế Hà, cô là đang chất vấn tôi sao? Hay là nghi ngờ quyết định của công ty đây?”
Hà Thanh Vận thấy vậy, khó khăn mà tỉnh táo lại, trong mắt xuất hiện sự sợ hãi.

Mặc dù như thế cũng không làm giảm đi sự không cam lòng ở trong lòng cô ta.

“Tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn được biết lí do vì sao thôi.”
Lý Dương Châu nhìn cô ta, trầm giọng nói: “Đầu tiên, tuy rằng những tổn thất của công ty là do Trưởng phòng Hứa gây ra, nhưng cô ấy đã tìm mọi cách để khắc phục, hơn nữa còn giúp cho công ty có thể hợp tác được với RC.

Tiếp theo, việc thăng chức là ý tứ của Tổng giám đốc ở bên kia quyết định, nếu cô có ý kiến cho rằng bản thân mình có năng lực tốt hơn, thì tự mà đi tìm Tổng giám đốc nói chuyện đi.”.