Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 141



Chương 141: Không cảm thấy ấm ức sao?.

 

Tần Lệ Phong liếc cô một cái: “Không cảm thấy ấm ức sao?”

“Có chứ.” Tô Phương Dung gật đầu: “Thế nhưng từ lúc anh an ủi em đã đỡ hơn nhiều rồi.” Cô duỗi tay ra, ôm lấy Tần Lệ Phong.

“Phương Dung thấy ấm ức thì chỉ cần anh Lệ Phong hôn nhẹ một cái là ổn thôi.” Cô mè nheo, chớp chớp mắt với Tần Lệ Phong.

Tần Lệ Phong nhìn bộ dạng lấy lòng của cô thì rất hài lòng, anh bật cười thành tiếng, nhéo nhéo mặt của cô: “Có tiến bộ đấy.”

“Em không muốn anh phải khó xử, chưa kể hôm qua em đã…” Nói đến đây thì cô ngậm miệng lại.

Cảm thấy có gì đó sai sai, Tần Lệ Phong nhướng mi: “Em làm gì.”

“Em hắt rượu lên mặt anh ta.” Tô Phương Dung cúi đầu, bộ dạng rất ngoan ngoãn.

“Ha ha.” Tần Lệ Phong cười ha hả, hiếm khi anh cười to như vậy, anh còn cúi đầu hôn lên môi cô: “Làm tốt lắm.” Đây là lần duy nhất Tần Lệ Phong khen Tô Phương Dung.

“Cảm ơn anh vì đã khen em.” Cô nhận lời khen của anh.

“Sắp xếp đồ đạc đi, chuẩn bị đi làm thôi.” Tô Phương Dung đánh anh, nhanh chóng đứng dậy.

Ngồi ở trên giường, Tần Lệ Phong nhìn dáng vẻ bận rộn của Tô Phương Dung, đột nhiên anh cảm thấy cuộc sống như vậy thật thỏa mãn.

Hai người thu dọn đồ đạc, đưa Gia Bảo đi mẫu giáo rồi cùng đến công ty.

Khi đến công ty, cả hai đi mỗi người một ngả.

Tô Phương Dung đến bộ phận phát triển làm việc như trước đây.

Giữa trưa, cô đột nhiên nhận được một cuộc gọi: “A lô…”

“Chị ơi, là em đây.” Giọng Tô Thanh Vân từ trong điện thoại truyền ra.

“Thanh Vân, bây giờ em đang ở đâu?” Nghe thấy giọng của Tô Thanh Vân, Tô Phương Dung trở nên căng thẳng, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

“Chị ơi, cứu em với, bây giờ em đang ở quán bar Hoàng Hoa.” Giọng Tô Thanh Vân run run, cô chưa kịp nói gì thì cô ta đã cúp máy rồi.

Tô Phương Dung lo lắng đến mức quýnh lên, đứng ngồi không yên, cô định ra khỏi chỗ làm thì Phú Quý lại kéo cô lại: “Làm sao vậy? Sao mà cô cuống lên thế.”

Tô Phương Dung nhíu mày thật chặt: “Thanh Vân, con bé đã xảy ra chuyện, tôi phải đi tìm con bé thôi.” Nói xong, cô bèn thoát ra khỏi tay Phú Quý.

Phú Quý nhìn bóng lưng cô, khẽ nheo mắt, có gì đó rất kỳ lạ, chắc là có ai giở trò rồi.

Lúc Tô Phương Dung đến quán bar thì trời đã tối, đèn chợt lóe sáng, Anh Sẹo đang ngồi ở giữa còn Tô Thanh Vân thì ngồi khúm núm ở bên cạnh.

“Cô Phương Dung có phải không?” Anh Sẹo hỏi, mồm cắn điếu thuốc: “Lần trước em gái cô có nợ tôi một khoản tiền. Cô trả thay cho cô ấy hay để cô ấy trả đây?” Anh ta khẽ ngoắc ngoắc ngón tay, mấy người đàn ông đứng bên cạnh bèn điên cuồng xé rách quần áo của Tô Thanh Vân.

Tô Thanh Vân hét lên, nước mắt rơi giàn giụa: “Chị ơi, cứu em với, cứu em với.” Giọng nói của cô ta khàn khàn.

Tô Phương Dung siết chặt ngón tay: “Con bé nợ anh bao nhiêu tiền?”

“Không nhiều lắm, không nhiều lắm đâu, đối với người đàn ông của cô mà nói thì chỉ như con bò rụng lông như cây me rụng lá mà thôi.” Anh Sẹo gác chân lên bàn, nhìn Tô Phương Dung cười híp mắt: “Nếu không kiếm được ra tiền trả nợ thì hai chị em các cô cứ ở đây mà từ từ phục vụ cho chúng tôi nhé. “

“Được rồi, tôi sẽ đến gặp người đàn ông của tôi và đưa cho anh một khoản tiền, nhưng anh phải thả người trước.” Cô bình tĩnh nói, đứng trước tình huống ngàn cân treo sợi tóc này cũng không sợ.

Anh Sẹo đốt điếu thuốc: “Được rồi, tôi để em gái cô đi, nhưng cô phải ở lại đây.”

Tô Phương Dung cúi đầu, đi đến bên cạnh Tô Thanh Vân, sửa sang lại quần áo cho cô ta: “Thanh Vân, em đi ra ngoài trước đi, tìm Tần Lệ Phong cho chị.” Cô khẽ dặn.

Tô Thanh Vân gật đầu, ánh mắt khẽ sáng lên, lộ ra một tia ngoan độc.

“Anh Sẹo, anh có thể thả người được chưa?” Tô Phương Dung nhìn Anh Sẹo.

Anh Sẹo gật đầu: “Cứ đi đi.”

Tô Thanh Vân lau nước mắt, nhanh chóng rời khỏi quán bar.

Anh Sẹo nhìn Tô Phương Dung, mỉm cười hai tiếng, đi vòng quanh cô hai lần.

“Em gái à, dáng dấp cũng không tệ à nha.”

Tô Phương Dung đứng thẳng lưng, không thèm nhìn anh ta.

“Em có nên cân nhắc vứt bỏ ông chồng mặt trắng yếu ớt của mình và ở lại với anh không.”

“Xong chưa?” Tô Phương Dung liếc anh ta một cái: “Anh Sẹo, tôi hơi mệt.”

“Đưa cô Phương Dung lên nghỉ ngơi đi.” Anh Sẹo tìm một đàn em sai cậu ta đưa Tô Phương Dung lên phòng VIP.

Ở bộ phận phát triển.

Đã đến chiều rồi mà phía Tô Phương Dung vẫn không bặt vô âm tín.

Phú Quý nhắm mắt lại, lông mày giật giật, anh ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn, bước đến thang máy bấm số tầng 29.

Vừa ra khỏi cửa thì đụng phải Tần Lệ Phong.

“Tổng giám đốc Tần.” Anh ta hét lên, nhíu mày.

Tần Lệ Phong liếc qua anh ta một cái rồi mới nhớ tới người này có quan hệ rất tốt với Tô Phương Dung: “Có chuyện gì thế?”

“Tổng giám đốc Tần, Tô Phương Dung vẫn chưa trở lại.” Anh nói thẳng luôn.

Nghe vậy, ánh mắt của Tần Lệ Phong rơi vào trên người anh ta: “Anh nói vẫn chưa trở lại là có ý gì?”

Phú Quý cắn môi, trông có vẻ rất trung thực: “Tô Thanh Vân gọi cho cô ấy.”

Tô Phương Dung đi đi lại lại trong phòng bao, cảm thấy bồn chồn, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Điện thoại đã bị bọn họ tịch thu mất, cô thậm chí còn không có cơ hội để thông báo cho Tần Lệ Phong nữa.

Không biết qua bao lâu, tiếng mở cửa vang lên.

Tô Phương Dung ngẩng đầu nhìn thì thấy Anh Sẹo tức giận đi về phía cô: “Con điếm kia, mày dám gọi cảnh sát à.” Anh tát vào mặt Tô Phương Dung một cái.

Tô Phương Dung chỉ cảm thấy hai má sưng đau, khóe miệng nhếch lên.

“Được rồi, mày bất nhân thì đừng trách tao bất nghĩa, chúng mày, lên lột sạch quần áo của nó cho tao.” Anh ta bảo hai tên bên cạnh, quát lên.

Tô Phương Dung nghe vậy thì cắn chặt môi dưới, cầm lấy chiếc đàn bàn đập xuống đất, cầm mảnh thủy tinh hướng về phía đám người kia: “Cấm được qua đây.” Cô hét lên.

“Mày cứ ở đấy khoa chân múa tay thì dọa được ai cơ chứ?” Anh Sẹo buông lời chế nhạo, đích thân ra trận.

Tô Phương Dung nghiến răng cầm mảnh vỡ kề lên cổ mình: “Cấm được qua đây, nếu tôi chết, cảnh sát cũng biết anh là thủ phạm giết tôi, người đàn ông của tôi sẽ không tha cho các anh đâu.” Cô nói năng có vẻ hùng hồn lắm, chỉ có điều nhìn những giọt mồ hôi đang rơi tí tách xuống đất cũng biết lúc này cô đang sợ hãi đến nhường nào.

“Hừ, mày tưởng mấy trò vặt vãnh này của mày có thể dọa được tôi sao? Tao có người bảo kê đó!” Nói xong, Anh Sẹo đi thẳng về phía trước.

Tô Phương Dung nhắm mắt, cầm mảnh vỡ lao về phía trước.

Xung quanh có tiếng thở dốc, Tô Phương Dung khẽ mở mắt thì thấy cô đã đâm bừa vào ngực Anh Sẹo.

Máu ồng ộc chảy ra, loang lổ ra khắp mặt đất.

Anh Sẹo ngơ ngác nhìn ngực mình, sau đó liếc nhìn Tô Phương Dung: “Chúng mày lên cho tao.” Anh ta khó khăn nói.

“Ai dám tới đây.” Ngoài cửa truyền đến một giọng nói bình tĩnh.

Tô Phương Dung ngẩng đầu nhìn Tần Lệ Phong đang đứng ở cửa.

Cô chớp mắt, trái tim treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng rơi xuống.

“Bịch” một tiếng, Anh Sẹo đang đứng trước mặt cô kiệt sức ngã xuống đất.

Tô Phương Dung nhìn vết máu trên tay, sợ tới mức vứt mảnh vỡ xuống đất, hai mắt lập tức đỏ lên.

Tần Lệ Phong đi tới chỗ cô: “Đừng sợ.”

“Em giết người rồi.” Tô Phương Dung khẽ mở miệng thốt ra câu này.

“Không sao đâu.” Tần Lệ Phong nhìn bộ dạng của cô, cổ họng nghẹn lại.

“Em đã giết người mất rồi, em phải làm sao bây giờ.” Cô lặp lại, ngồi xổm xuống, lắc đầu nguầy nguậy: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.”

Những người có mặt ở đây nhìn thấy cảnh này đều không khỏi nuốt nước bọt: “Anh Sẹo đã chết rồi, chúng tôi muốn báo thù cho anh ấy.”

Trong đám đông có tiếng ai đó hét lên, mọi người cầm đồ đạc ném về phía Tô Phương Dung.

Tần Lệ Phong ôm Tô Phương Dung đang ngồi xổm xuống đất, bị đập một cái.

Chất lỏng ấm áp chảy xuống quai hàm anh rồi chảy lên mặt cô.

Khóe mắt Tô Phương Dung hơi co lại: “Máu…” Cô ngẩng đầu nhìn thì thấy Tần Lệ Phong đang chảy máu.

Tần Lệ Phong bế cô lên, nắm lấy gậy gỗ lên trực tiếp đánh nhau.

Bởi vì bọn chúng quá đông người nên khi rời khỏi quán bar Tần Lệ Phong trông có hơi nhếch nhác.

Tô Phương Dung ôm lấy anh, khóc không thành tiếng.

“Đừng khóc.” Như cảm nhận được nỗi bi thương trong lòng cô, Tần Lệ Phong vừa cử động ngón tay vừa lớn tiếng quát.

Tô Phương Dung bị anh dọa cho sửng sốt: “Anh không sao chứ.” Cô khịt mũi, run rẩy hỏi.

“Ha ha.” Tần Lệ Phong cười: “Anh thì có chuyện gì được chứ?”

“Anh chảy rất nhiều máu.” Tô Phương Dung khóc nấc lên: “Chúng ta đến bệnh viện nhé?” Cô cầu xin anh.

“Được.” Tần Lệ Phong gật gật đầu, hơi nhắm mắt lại.

Anh sờ sờ đầu Tô Phương Dung: “Xin lỗi vì anh đã đến muộn.”

“Không muộn, không muộn đâu.” Tô Phương Dung cõng anh trên lưng, vội vàng lắc đầu, cô đứng ven đường không ngừng xe.

Nhưng những người lái xe lại sợ rằng ghế sẽ bị dính máu nên họ đã bỏ mặc làm ngơ không muốn chở bọn họ.

“Tô Phương Dung.” Bất chợt giọng của Quý Bình Long vang lên.

Mắt Tô Phương Dung sáng lên, cứ như là đã tìm được cứu tinh.

Cô đỡ Tần Lệ Phong lảo đảo đi tới trước đầu xe của Quý Bình Long: “Tổng giám đốc Quý cầu xin anh hãy giúp chúng tôi.”

Quý Bình Long kinh ngạc nhìn Tần Lệ Phong mặt đầy máu: “Có chuyện gì xảy ra thế?”

“Tôi cầu xin anh giúp chúng tôi với.” Tô Phương Dung không tiện giải thích được nên chỉ có thể cầu xin anh ta.

Đôi mắt Quý Bình Long khẽ chuyển động, anh ta gật đầu.

Tô Phương Dung thấy anh ta đồng ý thì vội vàng đỡ Tần Lệ Phong lên xe.

Xe nhanh chóng chạy đến bệnh viện, Tô Phương Dung đi đi lại lại bên ngoài phòng chờ, Quý Bình Long vỗ vai cô ý bảo cô đừng căng thẳng như vậy, cô khẽ cảm ơn anh ta.

Cho đến khi bác sĩ đi ra, Tô Phương Dung vội vàng chạy đến hỏi: “Sao rồi bác sĩ?”

Bác sĩ cười: “Bệnh nhân không có gì đáng ngại, chỉ là hôn mê do mất máu quá nhiều.”

Nghe được những lời này, Tô Phương Dung thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh vào phòng bệnh.

Lúc cô bước vào thì Tần Lệ Phong đã tỉnh rồi, dựa vào thành giường nhìn cô, tự nhiên anh cũng nhìn thấy Quý Bình Long đứng ở phía sau cô, sắc mặt trầm xuống, trông có vẻ rất khó chịu.

Tô Phương Dung khịt mũi, cô bước đến bên giường: “Em có phải là sao chổi không.” Cô ảo não nói.

Tần Lệ Phong nhếch môi, hung hăng bóp chặt khuôn mặt của cô: “Đó là lỗi tại em thích tọc mạch chuyện của người khác đó.”

Lúc Quý Bình long nhìn thấy bộ dạng của hai người này, quai hàm của anh hơi bạnh lại, xoay người rời đi.

“Nhưng tại sao bọn chúng lại tức giận như vậy nhỉ?” Tần Lệ Phong nhìn bóng lưng của Quý Bình Long, trầm ngâm hỏi.

Mắt Tô Phương Dung hiện lên vẻ nghi hoặc: “Không phải là vì anh gọi cảnh sát sao?”

“Anh có gọi đâu.” Tần Lệ Phong rũ mắt xuống: “Chuyện này còn ai biết?”

“Thanh Vân.” Tô Phương Dung mở miệng, lắc đầu không tin: “Chắc không phải là Thanh Vân đâu.”

“Em còn không muốn tin ư?” Giọng nói lạnh như băng của Tần Lệ Phong cứ như giáng một cây gậy cảnh tỉnh Tô Phương Dung.

Tô Phương Dung nhắm mắt lại, hóa ra mọi chuyện đã không ổn từ lâu rồi.

“Tại sao, tại sao cô ta lại muốn đẩy em vào chỗ chết, em là chị của cô ta cơ mà.” Tô Phương Dung khó khăn nói.

“Đôi khi rất nhiều chuyện không thể nói rõ được, có nói cũng không rõ ràng, chuyện đúng sai, làm sao có thể dễ hiểu như vậy được.” Ánh mắt Tần Lệ Phong trầm xuống, biết cô tâm tình không ổn, bèn sờ đầu an ủi cô.