Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 142



Chương 142: Cười một cái cho anh xem nào.

 

Tô Phương Dung không nói gì nữa, nằm lỳ ở trên giường không ho he gì.

“Ngẩng đầu lên nhìn anh đi.” Tần Lệ Phong nhìn cô đang cúi đầu, nói.

Tô Phương Dung ngẩng đầu lên, khóe mắt cô đã đỏ ửng.

“Tốt lắm, em vẫn còn chưa khóc nấc lên.” Khóe miệng Tần Lệ Phong cong lên, cứ như là đang khen một chú cún con, vỗ vỗ mặt cô.

Tô Phương Dung khịt mũi: “Em vẫn còn biết cái gì đáng để khóc, cái gì không đáng.”

“Vậy có phải là anh nên biểu dương em một chút không nhỉ?” Tần Lệ Phong nhướng mày, cho dù bị thương cũng không ảnh hưởng đến bộ dạng thiếu đứng đắn của anh.

“Em cho phép anh khen em đó.” Tô Phương Dung nhoẻn miệng cười.

“Giỏi quá.” Tần Lệ Phong ôm cô, hôn lên trán cô.

Cảm xúc mềm mại truyền đến, Tô Phương Dung liếc mắt nhìn anh một cái, thì thào nói: “Đây là bệnh viện…”

Tần Lệ Phong nhìn ra ngoài cửa: “Không có ai đâu.”

“Chờ đã…” Tô Phương Dung nhíu mày.

“Anh buồn ngủ rồi, em lên đây ngủ với anh một lát.” Tần Lệ Phong chỉ vào vị trí trống trên giường ở bên trái.

Tô Phương Dung lườm anh một cái rồi lén lút chạy ra cửa, liếc mắt nhìn ra cửa, chắc chắn rằng không có ai rồi mới quay lại cởi giày trèo lên giường.

Cô từ từ leo lên giường, nhiệt độ cơ thể của anh phảng phất ở bên cạnh cô.

“Có phải là em đang chủ động trèo lên giường của anh không?”

“Không phải là anh bắt em lên sao?”

“Anh có nói là nhất thiết em phải lên không?”

“Anh…” Tô Phương Dung cạn lời, khoanh chân ngồi xuống.

“Lại đây.” Tần Lệ Phong đặt tay lên vai cô.

Tô Phương Dung tét vào tay anh một cái: “Em sẽ cải tà quy chính, bắt đầu một cuộc sống mới!”

Tần Lệ Phong gật đầu, thuận tay kéo cô ngồi xuống đùi mình, Tô Phương Dung nằm trên đùi anh, Tần Lệ Phong nhướng mày nhìn cô: “Vậy thì trước tiên giải quyết chuyện này đi.”

Nói xong, bàn tay anh bắt đầu dời xuống đầy ẩn ý, Tô Phương Dung bắt lấy tay anh: “Đừng quấy nữa, anh không đau đầu sao?”

“Đây là thuốc giảm đau của anh rồi.”

“Không đứng đắn.” Tô Phương Dung lườm anh một cái, sau đó ngoan ngoãn ngồi dậy, nằm ở trên gối.

“Anh không buồn ngủ sao?” Cô nhìn Tần Lệ Phong trông có vẻ như rất sung sức.

Tần Lệ Phong gật đầu: “Anh cũng hơi hơi buồn ngủ.”

“Vậy sao anh còn không ngủ đi?”

“Anh muốn nhìn em ngủ.” Tần Lệ Phong chớp mắt nhìn cô, cái nhìn của anh khiến Tô Phương Dung rùng mình một cái.

“Tổng giám đốc Tần có chuyện gì muốn nói thì nói nhanh lên.” Cô nuốt nước bọt, nịnh nọt.

Tần Lệ Phong cười trêu cô: “Em có ngủ hay không?”

“Ngủ đây, ngủ đây.” Tô Phương Dung ngáp một cái, nhắm mắt lại, thần kinh căng thẳng rốt cuộc cũng được thả lỏng.

Tần Lệ Phong cúi đầu nhìn cô, lấy chăn đắp cho cô.

Lúc Tô Phương Dung tỉnh lại đã là chập tối, Tần Lệ Phong khom người ngủ ở bên cạnh cô, phần lớn giường đã nhường cho cô.

Cô quay đầu đếm từng chiếc lông mi của anh, từng cái từng cái, chúng vừa mỏng lại dài, còn đẹp hơn cả lông mi của cô.

“Tô Phương Dung, sau này có ngắm trộm thì đừng để anh đây bắt được nhé?” Tần Lệ Phong mở hai mắt, thích chí nhìn Tô Phương Dung.

Tô Phương Dung chép chép miệng: “Đẹp quá.”

“Khen anh à?”

“Ừm, khen anh đó.” Tô Phương Dung gật đầu nói phải.

“Có thưởng có phạt, muốn anh thưởng gì đây?”

“Anh muốn thưởng gì?” Tô Phương Dung chớp chớp mắt, cho dù trên đầu anh có quấn băng gạc thì cũng không che giấu được vẻ đẹp trai của mình.

“Anh muốn…” Tần Lệ Phong rũ mắt, suy nghĩ một chút: “Chờ anh nghĩ xong thì mình nói tiếp.”

Tô Phương Dung nhún vai: “Hết giờ rồi nhé.”

Tần Lệ Phong bóp lấy da thịt mềm mại trên eo cô: “Hửm?”

“Ngứa…” Ngứa không chịu nổi, Tô Phương Dung bắt lấy tay anh: “Mặc kệ anh đấy, anh nói gì em đều đồng ý.”

Tần Lệ Phong hài lòng gật đầu.

Anh đứng dậy bước xuống giường, vươn vai nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Anh có đói không?” Cô hỏi.

Tần Lệ Phong lắc đầu: “Thu dọn xong, chúng ta về nhà đi.”

Tô Phương Dung đột nhiên trợn to hai mắt: “Bộ dạng anh như vậy mà còn đòi về nhà sao?”

“Không được, chút nữa đi kiểm tra lại.” Tô Phương Dung cau mày, không đồng ý nói.

Tần Lệ Phong nhéo nhéo mặt của cô: “Lời anh nói mà có người khác dám kháng chỉ sao?”

“Có đấy.” Tô Phương Dung gật đầu: “Anh không thể ở đây nghỉ ngơi một đêm sao?

“Không.”

“Tại sao?”

“Anh dị ứng với bệnh viện.”

“…” Tô Phương Dung lườm anh một cái: “Lý do này bị bãi bỏ.”

Cô theo anh ra khỏi giường, nắm lấy tay anh: “Anh có thấy chóng mặt không?”

Tần Lệ Phong giật mạnh miếng gạc trên đầu, tỏ vẻ ra mình không sao cả: “Anh có một tật là cứ ở trong bệnh viện là anh không chịu ngồi yên một chỗ.” Anh chậm rãi nói, dùng sức kéo miếng gạc.

Thấy anh không chịu hợp tác, Tô Phương Dung lập tức cầm lấy tay: “Anh làm sao vậy?”

Tần Lệ Phong chớp mắt đầy vô tội: “Thói quen ấy mà.”

“…”

Tô Phương Dung tức giận lườm anh mấy lần, nhưng vẫn phải đồng ý với yêu cầu của anh.

Bước ra khỏi bệnh viện, một cơn gió lạnh ập đến, Tô Phương Dung co rụt vai lại.

Tần Lệ Phong cởi âu phục khoác lên người cô.

“Chị…” Giọng Tô Thanh Vân vang lên.

Tô Phương Dung ngẩng đầu nhìn, Tô Thanh Vân đang đứng cách đó không xa, bên cạnh cô ta còn có cảnh sát.

Cô ta khúm núm nhìn Tần Lệ Phong rồi đi đến bên cạnh Tô Phương Dung: “Cảnh sát đang tìm chị.”

Cứ như vậy, Tô Phương Dung được mời đến đồn cảnh sát để uống trà.

Tô Thanh Vân và Tần Lệ Phong ngồi đợi ở bên ngoài, Tô Thanh Vân liếc Tần Lệ Phong, thì thào nói: “Tổng giám đốc Tần…”

Tần Lệ Phong nhướng mắt, ánh mắt rơi vào trên người cô ta một cách tự nhiên, trông có vẻ rất trầm tư.

Tô Thanh Vân ngồi bên cạnh Tần Lệ Phong: “Tổng giám đốc Tần, anh có thể không biết rằng chị tôi từ nhỏ đã có rất nhiều tật xấu rồi.” Cô ta lẩm bẩm, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Tần Lệ Phong.

“Hả?” Tần Lệ Phong nhướng mày không có phản bác lại lời cô ta, chờ cô ta nói tiếp.

“Lần này xảy ra chuyện của anh Sẹo tôi không biết chị tôi kể với anh thế nào thế nhưng tôi chỉ nhớ anh Sẹo nói rằng anh ấy chỉ muốn mời chị tôi một ly rượu.” Cô cúi đầu, hai tay đan chặt vào nhau: “Ai mà biết được chị tôi thấy anh Sẹo có một số tiền trên người, thế nên chị ấy cố tình đả thương anh ta. “

Cô ta ríu rít không ngừng, còn liên tục lắc đầu: “Nếu như tôi và cảnh sát không đến hiện trường, tôi quả thực không thể tin được là chị tôi lại ra tay độc ác như vậy.”

“Anh có biết không? Máu còn loang ra khắp sàn…” Cô ta nói, vẻ mặt còn thể hiện ra mình hoảng sợ đến tột độ.

Tần Lệ Phong nghe cô ta nói, khóe miệng mang theo tia giễu cợt: “Ra tay độc ác thật đấy.” Tần Lệ Phong phụ họa nhắc lại lời nói của cô ta.

Tô Thanh Vân thấy anh tin mình thì càng vui vẻ hơn.

Ánh mắt Tần Lệ Phong lạnh lẽo, anh ẩn ý nói: “Nếu cô ấy có thể độc ác hơn một chút thì tốt quá rồi, kẻo lại để lại một mầm họa ở bên cạnh mình.” Anh liếc nhìn Tô Thanh Vân.

Tô Thanh Vân sợ tới mức không dám thở hổn hển, liếm liếm miệng: “Tổng giám đốc Tần, em chỉ sợ anh gặp phải người xấu thôi.”

“Là cô ấy gặp phải người xấu mới đúng.” Tần Lệ Phong đứng lên, ánh mắt rơi vào trên người Tô Thanh Vân: “Tôi đã quên nói cho cô biết người gây thương tích cho hắn ta không phải là cô ấy, mà là tôi.”

Nói xong, để lại Tô Thanh Vân với vẻ mặt đờ đẫn, bước tới cửa phòng thẩm vấn, bấm bừa một số điện thoại, đưa cho viên cảnh sát ở cửa.

Cảnh sát nghi ngờ trả lời điện thoại, chỉ thấy anh ta vẻ mặt nghiêm túc, cung kính trả lại điện thoại cho Tần Lệ Phong, mở cửa phòng thẩm vấn.

Tô Phương Dung ngây người trả lời.

“Nói như vậy là cô thừa nhận rằng cô không cố ý gây thương tích cho người khác?”

“Không, tôi không có.” Tô Phương Dung vội vàng phủ nhận: “Là bọn họ…” Cô cắn chặt môi dưới, nuốt hết những lời còn lại.

Tần Lệ Phong đi tới bên cạnh cô, nhìn viên cảnh sát thẩm vấn, nhẹ giọng nói: “Tôi đưa cô ấy đi.”

“Vị này là…” Điều tra viên lập tức đứng lên, chuẩn bị ngăn anh lại.

Sau đó thì nhìn thấy người đi vào cùng với Tần Lệ Phong, kéo lấy tay anh ta, lắc đầu với anh ta, còn cúi đầu nói gì đó bên tai anh ta.

Nghe vậy, điều tra viên lập tức im lặng trơ mắt nhìn Tần Lệ Phong đưa người đi.

Tần Lệ Phong kéo Tô Phương Dung, túm cô ra khỏi đồn cảnh sát, hàm của anh bạnh thật chặt, có chút tức giận.

Tô Phương Dung vẫn lơ tơ mơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, khó hiểu nhìn anh: “Tần Lệ Phong, anh sao vậy? Thanh Vân vẫn ở bên trong sao?”

Tần Lệ Phong dừng lại: “Anh chỉ nói một lần thôi, sau này không được phép xen vào chuyện của người khác nữa.” Anh sắng giọng, Tô Phương Dung không khỏi rùng mình một cái.

“Có chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“À, em có biết ai đã gọi cảnh sát không?”

Tô Phương Dung gật đầu: “Em biết là Thanh Vân.”

“Sau đó, em có biết cô ta đã nói gì với cảnh sát không?” Tần Lệ Phong tức giận nhìn cô chằm chằm.

Tô Phương Dung sửng sốt một lúc mới chợt nhận ra, cô nuốt nước bọt, không thể tin được nói: “Ý anh là, cô ta báo cảnh sát nói là em cố ý gây thương tích cho người khác sao.”

“Không phải sao? Em cho rằng cảnh sát sẽ bắt em ngay chỉ vì cô ta đã nói đúng trọng tâm câu chuyện, nói nhiều như vậy làm gì?”

Tô Phương Dung lắc đầu: “Không đâu.” Cô xoay người chuẩn bị đi đến đồn cảnh sát.

“Đứng lại.” Tần Lệ Phong lạnh lùng quát lên, từ lúc hai người ở bên nhau, anh hiếm khi nói với cô bằng giọng điệu này.

Tô Phương Dung dừng lại, xoay người đi về phía Tần Lệ Phong.

“Tại sao không đi nữa?” Tần Lệ Phong hừ lạnh.

Tô Phương Dung cúi đầu, cho dù cô có sốc như thế nào, cô cũng biết lời Tần Lệ Phong nói là sự thật, anh sẽ không nói dối cô.

Bây giờ quay lại vạch trần Tô Thanh Vân sẽ chỉ làm mối quan hệ giữa hai người càng thêm tồi tệ.

Tô Phương Dung cắn môi dưới: “Chúng ta về nhà thôi.” Giọng cô rất nhỏ, dường như không nghe được.

Tần Lệ Phong nhìn cô, thở dài, đưa tay lên nắm lấy cằm cô: “Thế mấy câu hùng hồn em nói trong bệnh viện thì sao? Không phải em nói rằng không nên buồn vì kẻ không đáng sao? Bây giờ quên hết mọi chuyện rồi sao?”

“Không có?”

“Vậy giờ em cười một cái cho anh xem?”

“Hì hì.” Tô Phương Dung cười cứng ngắc, khóe môi giật giật.

Tần Lệ Phong nhướng mày, lấy hai tay véo da thịt trên mặt cô rồi kéo ngoài: “Không đủ nhiệt tình.”

Tô Phương Dung bị véo đến phát đau, tức giận nhìn anh chằm chằm, trong lòng ngứa ngáy căm hận: “Hi hi ha ha ha.” Cô kêu liên tục mấy tiếng.

Nhìn thấy bộ dạng của cô, Tần Lệ Phong hài lòng gật đầu: “Em muốn ăn gì?”

“Ăn gì cũng được.”

“Em giận anh sao?” Tần Lệ Phong đi phía trước, quay đầu lại nhìn cô.

Tô Phương Dung xoa xoa mặt: “Không có.”

“Ừm, anh đói lắm rồi, anh muốn ăn món canh lòng bò mà em đã nấu lần trước…”

Anh chưa kịp nói xong thì mặt Tô Phương Dung lập tức đỏ lên, bước nhanh đến bên cạnh anh bịt miệng anh lại.

“Anh làm gì vậy?” Cô tức giận trừng mắt nhìn anh “Đang ở ngoài đường đấy.” Cô giậm chân, tỏ vẻ căng thẳng.

Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của cô, tâm trạng của Tần Lệ Phong tốt hẳn lên, anh hôn lên lòng bàn tay cô.

“Chẳng phải em đang giận anh sao?”

Tô Phương Dung rút tay về, lắc đầu: “Em đâu có giận anh.”

“Vậy sao trông em ủ rũ thế?”

“Em giận bản thân mình.”

“Hửm?”

“Em tức giận bởi vì em vẫn nghĩ rằng cô ta không cố ý, vả lại trong lòng cô ta vẫn coi em là… chị gái.”