Tổng Tài Tàn Khốc: Chiếm Hữu Điên Cuồng

Chương 126: EM PHẢN BỘI TÔI



Sở Mộng Ái thấy mình không giúp đỡ gì được Tề Dụ Minh vô cùng phiền não, cô đang phiền não chẳng biết nên làm gì cho đúng thì Năm Hạ lại gợi ý cho cô một việc. Hôm đó Nam Hạ đã nói với cô là.

"Hay là cậu vào phòng làm việc sắp xếp tài liệu hay dọn dẹp phòng cho ngài ấy xem...ngài ấy là một người thích sạch sẽ mà."

Cô có chút đắn đo về việc này lắm nhưng nghĩ lại thì cũng thấy đúng đó chứ, chắc là dọn dẹp một chút sẽ không sao đâu nên cô đã nhân một ngày thật rãnh rỗi của mình để vào trong dọn dẹp. Cô cầm theo dụng cụ nào là chổi, khăn lau các thứ đi vào trong căn phòng. Nhìn thấy căn phòng vừa rộng vừa lớn cô có chút nản nhưng vì anh nên cô sẽ cố gắng. Đầu tiên cô đi đến bên chiếc bàn làm việc được đặt cạnh cửa sổ trên đó nào là giấy tờ các loại, cô sắp xếp lại số giấy tờ đó gọn lại hết sức có thể để nó vào một góc.

Rồi tiếp quay sang dọn mấy cái giá sách lau bàn ghế, kệ sách tủ trưng bày. Rất lâu sau cô mới làm xong đổ hết cả mồ hồi vì mệt nhưng cô cảm thấy vui lắm có thể làm mấy việc như thế này nếu nó giúp được cho anh thì cũng tốt rồi.

Đến khi anh về nhà anh cũng chẳng khác mấy hôm trước tắm xong liền vào phòng mà làm việc thấy căn phòng có chút khác biệt, anh liền nhăn mặt. Quay lại phòng mà chất vấn cô.

"Ái hôm nay em đã vào phòng à?"

"À dạ. Sao vậy em giúp anh dọn dẹp...anh không thích sao?" Cô rất vui cứ nghĩ là anh sẽ khen mình nên không chối mà nói thật mình vào đó dọn dẹp.

"Lần sau đừng vào nữa." Hắn nghĩ đến lời nói của Nam Thành hôm trước, làm sao có người biết được thông tin của anh ngoại trừ những người thân cạnh chứ, không thể ngoại trừ em ấy cũng có thể...Tề Dụ Minh mày đang nghĩ gì thế em ấy làm sao có thể, mày quả thực là điên rồi.

Cô cơ chút thất vọng cô làm vậy anh không vui sao, không thích sao. Cả đôi tay của cô bấu chặt vào chiếc áo của mình đến mức nhăn nhúm hết cả lên, ngoài nhìn việc anh ngày càng xa mình cô chẳng làm được gì cả.

Cô đem chuyện này kể cho Mỹ Lam nghe, Mỹ Lam nghe xong liền xù lông nhím. Tức giận mà chửi rủa Tề Dụ Minh, ngay từ đầu Lam đã không có ấn tượng tốt với anh nghe đến việc này chỉ khiến cô càng thêm ghét cay ghét đắng dám làm bạn của cô buồn.

Mỹ Lam đã đề nghị với Ái tổ chức buổi tiệc nho nhỏ để giải khuây sẵn chúc mừng cho bài hát hôm trước cô thu âm được mọi người hưởng ứng và rất yêu thích nữa, cô thấy cũng đúng. Chả làm gì giúp đỡ được thì tốt nhất cô nên tránh xa anh ấy ra để anh ấy đỡ phiền vậy, khoảng cách của hai người không biết từ lúc nào đó đã có một bức tường vô hình chắn ngang.

Đương nhiên với một người như Mỹ Lam thì nói là triển ngay, tối hôm qua vừa bàn thì hôm nay đã triển. Tối đó Ái phải rón rén qua phòng làm việc mà xin Tề Dụ Minh đi chơi cùng với Mỹ Lam nói là với Mỹ Lam anh mới cho đi, vừa được anh cho đi cô vui đến nhảy cẩn lên. Lam còn nói cô có thể rủ bạn mới đi cùng nên hôm sau đi học cô đã rủ Nam Hạ, Nam Hạ không hề từ chối.

Cô ta còn cố hỏi thăm chuyện của Ái và Tề Dụ Minh thế nào, nghe Ái kể là vào phòng dọn dẹp anh biết được thì bảo cô lần sau không được vào. Ngoài mặt cô ta động viên cổ vũ Ái không sao nhưng trong lòng lại nảy sinh ra một kế hoạch khác.

Tối hôm đó, cô tới chỗ hẹn thì chưa có ai tới hết cô phải vào trong nhà hàng ngồi đợi tận 10 phút thì mọi người mới đến, người đầu tiên đến là Nam Hạ thấy mới có mỗi Ái nên Hạ quyết định ngồi kế Ái tiếp đó là Tề Nhạc Việt và Liễu Tiêu Nhiên cô đi cùng với cậu đến đây, cô đang cố theo đuổi anh mà khó quá. Vừa thấy Ái đã đến cậu không kìm được lòng mà ngồi kế cô, Nam Hạ nhận ra người này là cháu trai nhà họ Tề cháu ruột của Tề Dụ Minh. Nhìn thấy hành động của cậu cô ta liền hiểu ra gì đó, lấy điện thoại ra ấn ấn gì đó rồi cất vào trong.

Tiêu Nhiên thấy mình bị bỏ lại cảm giác có chút hụt hẩn, mình đi đến với cậu ấy mà cậu ấy lại ngồi cạnh Ái. Người đến cuối cùng là chủ bữa tiệc Mỹ Lam, cô vừa vào mọi người lập tức than phiền rồi.

"Xin lỗi mọi người tôi đến trễ...Ý cô bạn này cậu là...?"

"À tên của tôi là Nam Hạ cứ gọi tôi là Hạ cũng được, Ái đã kể cho tôi nghe về mọi người rồi. Cậu là Lưu Mỹ Lam bạn thân của cậu ấy, còn bạn Nam kia là Tề Nhạc Việt, kế cậu ấy là Liễu Tiêu Nhiên đúng không. Rất vui được gặp mọi người!" Bỗng dưng điện thoại Hạ reo lên, buộc cô ta phải ra bên ngoài nghe điện thoại cô ta đi đâu đó rất lâu mới quay trở lại, thức ăn cũng được phục vụ mang lên.

Mọi người ăn uống rất vui, vì quá vui nên Ái có uống một chút rượu tửu lượng của cô vốn không tốt chỉ mới vài ly đã phải vào nhà vệ sinh rồi, Nam Hạ thấy thế nên đã đi theo một lúc lâu sau chỉ có mỗi Nam Hạ quay trở lại, không thấy Ái đâu.

Cô trở vào phòng mọi người đều hỏi là Ái đâu, Nam Hạ còn tưởng Ái đã vào trước mình rồi nên đi vào đây. Mọi người mới sốt xắn đi tìm Ái, mọi người đi ra ngoài đi kiếm Ái Tề Nhạc Việt đi lòng vòng một hồi thì từ phía sau có ai đó đánh ngất cậu kéo cậu vào một căn phòng, kiếm mãi không có họ đã nhốn nháo lên. Bây giờ ngay cả Tề Nhạc Việt cũng không thấy đâu luôn.

Họ thấy rất lo nên đã nhờ bảo vệ tìm tiếp thậm chí là xem camera của nhà hàng. Tề Dụ Minh lúc này ở công ty nhưng thấy hơi lo cho Ái nên đã gọi cho Lưu Mỹ Lam hỏi, Lam không biết có nên nói không đột nhiên Nam Hạ la lên.

"Nhìn kìa Ái bị ai kéo đi rồi, vào trong phòng mất rồi."

Bên kia đầu dây Tề Dụ Minh nghe rõ mồn một, liền tắt máy cái cụp nhanh chóng chạy đến chỗ Ái. Chưa đầy 20 phút sau anh thật sự đã xuất hiện ở chỗ đó, lập tức gọi lại cho Mỹ Lam. Lưu Mỹ Lam lúc này vừa xuống đến căn phòng xuất hiện trong camera, căn phòng mà Ái bị tên kia lôi vào.

Vẫn chưa kịp mở cửa thì Tề Dụ Minh lại gọi, cô chưa kịp mở cửa đành phải bắt máy trả lời cho Tề Dụ Minh. Cô nào dám mở cửa đành đợi anh tới. Hắn vừa chạy tới đã vội vàng mở cửa xong vào trong, cảnh tượng khiến hắn tái mặt. Cô và Tề Nhạc Việt vậy mà cùng nằm trên một chiếc giường, quần áo cả hai xộc xệch.

Từ đâu cả đám phóng viên xong vào làm mọi người cản không kịp họ không ngừng chụp ảnh, tiếng động làm Tề Nhạc Việt tỉnh lại cậu giật mình khi thấy cảnh tượng xung quanh. Tề Dụ Minh không chịu được tiếng đến đấm cho cậu một cái, Nam Hạ biết kế hoạch đã thành công nên nhanh chóng rút lui. Ái say đến mức không biết gì cô nằm bất động trên giường, Việt bị anh đánh không hề đánh trả hay chống đỡ.

Đánh đã rồi hắn tiếng đến lấy áo khoác của mình bộc cả người Ái lại rồi bế cô về, hắn ném cô thẳng lên xe bực tức mà lấy xe về.

Về đến nhà hắn thô bạo gọi cô dậy kéo xốc cả người cô không thương tiếc, cơn đau khiến Ái tỉnh dậy. Cô không hay biết chuyện vừa xảy ra, chỉ thấy Tề Dụ Minh đứng trước mặt định hỏi anh sao lại ở đây sao cô về nhà được liền bị hắn kéo ra ngoài, thời tiết lạnh lẽo khiến cho Ái phát run. Hắn ra lệnh gọi người lại.

"Dọn đồ cô ta đem hết ra đây cho tôi." Hắn lạnh lùng ra lệnh cho người làm. Câu nói khiến mọi người ngớ người ra, nhưng trước ánh mắt sắc lạnh đó ai cũng phải sợ đành phải làm theo. Theo sau đó cả vali đồ của cô đều bị dọn ra bên ngoài.

Ái run rẩy sợ sệt hỏi người đàn ông.

"Chuyện gì...chuyện gì vậy..anh sao lại?"

"Cô còn dám hỏi, ngủ với cháu trai của tôi. Đánh cắp tài liệu của công ty và tổ chức tuồn ra ngoài, đáng lý tôi không nên đem cô về đây chỉ thêm phiền phức, nếu cô muốn đi thì cứ đi tôi không cản. Cút khỏi mắt tôi!" Hắn lạnh nhạt nói ra những lời cay độc vô cùng khó hiểu.

"Anh sao vậy...anh nói gì em không hiểu. Cái gì mà ngủ với cháu của anh rồi còn ăn cắp tài liệu...em em không có..." Cô sợ hãi tiến đến dưới chân người đàn ông nắm lấy tay hắn, đôi tay lạnh lẽo run rẩy cô vẫn đang cố giải thích, nhưng người đàn ông ấy không hiểu.

"Tôi nói làm sao cô mới hiểu, tôi không thích cô nữa. Thứ bẩn thỉu như cô khiến người ta phát khiếp." Hắn xua tay gọi người, mấy tên vệ sĩ từ đâu xuất hiện kéo cô ra khỏi hắn, bọn họ không nương tay kéo cô ra khỏi căn nhà đó. Cả vali đồ cũng bị vứt ra ngoài.

Cô không hiểu cái gì đang diễn ra nức nở ngồi bệt trước song sắc, không ngừng kêu gào giải thích.

"Tề Dụ Minh...anh nói rõ đi mà. Em không hiểu gì hết...chuyện gì vậy chứ...anh làm ơn đó. Sau lại đối xử như vậy với em...Tề Dụ Minh..."