Nhìn người thư ký riêng đang đứng ở một bên, Trần Trung Đức cất giọng: "Anh đã liên lạc với giám đốc điều hành SLC chưa? Chuyện tôi nhờ ông ta thế nào rồi?"
Sau ngày trở về từ thành phố A, gã đã tận dụng mọi mối quan hệ để có thể đưa gia đình cô vào thế kẹt. Thế nhưng, mọi chuyện không do gã làm chủ.
Đầu tiên, gã muốn gây trở ngại cho công việc của ba mẹ cô. Nhưng là, thế lực của gã không đủ mạnh để có thể làm ra hành động gì, lại không thể nhờ ba gã ra mặt. Cho nên, người tiếp theo gã cho là sẽ dễ đối phó hơn chính là Tần Trọng Hải, em trai cô.
Giám đốc điều hành SLC gã cũng có mối quan hệ nhất định. Gã cho rằng để xử lý một nhân viên nhỏ như cậu ta là vô cùng dễ dàng, cho nên gã mới tìm đến ông ta nhờ giúp đỡ.
Gã đặt niềm tin khá lớn vào sự quan tâm của cô đối với những người trong gia đình. Nếu như cô biết người làm ra chuyện này là gã, cô sẽ không trơ mắt nhìn em trai của mình xảy ra chuyện, cho nên cô nhất định sẽ đến cầu xin gã. Gã chính là muốn chờ đợi cơ hội này để cô trở về bên gã.
Viên thư ký nhìn cấp trên ấp úng trả lời: "Tôi đã liên lạc rồi... Có điều..."
Trần Trung Đức nhíu mày nhìn người đứng đối diện, chờ đợi anh ta nói tiếp.
"Ông ta nói đã kêu người làm, nhưng là cậu ta có vẻ cao tay, không được như mong đợi."
"Sau đó thế nào? Tôi muốn biết kết quả."
Viên thư ký nhìn gã, nói tiếp: "Ông ta nói, hôm qua bên trụ sở ở Mỹ phái người qua thanh tra, ông ta hình như cũng đang bị tra xét. Cho nên hiện tại, ông ta không thể làm ra bất cứ hành động nào được. Chờ bên thanh tra đi rồi sẽ lại tiếp tục. Có điều..."
Nói đến đây, viên thư ký e dè nhìn gã, không biết có nên nói tiếp hay không, bởi vì anh ta cũng chỉ vừa nghe ông ta nói, còn chưa có đi xác minh liền lập tức bị gọi lên báo cáo.
"Có điều thế nào? Anh nói hết một lần cho tôi!" Gã dường như đã mất kiên nhẫn tức giận lớn tiếng nói.
Viên thư ký lau lau mồ hôi bên thái dương, anh ta cũng không hiểu vì sao dạo gần đây cấp trên lại tính khí thất thường. Không phải bởi vì công việc không thuận lợi mà đem anh ra trút giận chứ?
"Ông ta nói, hình như Tần Trọng Hải có quan hệ không tầm thường với người trong đoàn thanh tra đó, mà hình như người đó có lai lịch không tầm thường. Trên dưới công ty đều đang bàn tán xem người đó là ai, có thân phận như thế nào. Chính là, người đó lại nói tiếng Hoa rất sõi, Tần Trọng Hải trong lúc lỡ lời lại gọi người đó là... anh rể!"
"Anh rể?" Trần Trung Đức sửng sốt trợn tròn mắt.
"Đúng vậy, ông ta còn nói, trong lúc mở cuộc hội nghị tiến hành thanh tra, người đó còn để cho Tần Trọng Hải ngồi cùng bàn với họ. Nếu như chỉ là một người bình thường, anh ta sẽ không có quyền đó."
Gã trầm tư suy nghĩ. Hai chữ "anh rể" khiến hắn chợt nhớ đến cái người đàn ông xuất hiện bên cạnh cô khi đó. Hắn tự hỏi chẳng lẽ thật sự là hắn ta sao?
Ánh mắt gã bất chợt trở nên tối sầm, tràn ngập lửa hận. Người đàn ông đó có gì hơn gã chứ? Gã chính là không cam tâm chịu thất bại dễ dàng như vậy.
Bàn tay Trần Trung Đức bất giác cuộn chặt thành quyền, có thể nhìn thấy rõ ràng từng gân xanh nổi trên mu bàn tay.
Gã gằn giọng: "Anh đi điều tra ngọn nguồn cho tôi, tôi muốn biết chính xác mọi việc ở SLC trong thời gian sớm nhất. Còn có... cái người kia... Tôi muốn biết anh ta giữ chức vị gì ở công ty đó."
Viên thư ký thoáng sửng sốt khi nhìn thấy vẻ mặt cùng giọng nói đay nghiến của gã. Cho dù gã ra bất cứ chỉ thị gì, anh ta thân là cấp dưới buộc phải có nghĩa vụ thi hành.
"Vâng, tôi hiểu!"
"Ừm." Gã gật đầu, sắc mặt đã có chút hoà hoãn.
Im lặng vài giây, gã nói tiếp: "Việc tìm đối tác cung cấp công nghệ thế nào rồi? Đã có bên nào đồng ý gặp chúng ta hay chưa?"
Gã sửng sốt: "Chưa có? Cả nước có tới mấy chục công ty IT lớn nhỏ mà không có công ty nào chịu hợp tác hay sao? Anh làm việc thế nào vậy?"
"Tôi cũng không hiểu vì sao, ngay cả những công ty chỉ thuộc hạng trung cũng không để mắt đến công ty chúng ta. Tôi có cảm giác giống như có ai đó cố tình tạo áp lực khiến chúng ta không thể tìm đối tác vậy."
Trần Trung Đức bất giác nhíu mày, đây thật sự là không có khả năng, luận về phương diện nào cũng vậy. CMC là dạng công ty nào, cả nước ai lại không biết đến? Để được hợp tác với CMC còn chờ xếp hàng, ấy vậy mà bây giờ, hợp đồng lớn như thế dâng tới cửa, há lại có kẻ từ chối. Đây là chuyện gì xảy ra?
Gã day day mi tâm, thở dài nói: "Được rồi, anh liên hệ với họ lại một lần nữa, tiện thể điều tra xem vì sao họ lại không muốn cùng chúng ta hợp tác. Tôi không tin có thế lực nào có thể đối chọi với chúng ta."
Gã im lặng vài giây rồi nói tiếp: "Phải rồi, bên Lâm Gia, anh đi nghe ngóng một chút xem gần đây họ có động tĩnh gì hay không? Nếu thực sự có người muốn đối đầu với chúng ta, Lâm Gia là có khả năng nhất."
"Tôi biết rồi, sẽ nhanh báo kết quả với anh."
"Được rồi, anh đi làm việc đi."
Viên thư ký khẽ khom người chào rồi rời khỏi phòng làm việc của gã.
Cửa vừa khép lại, gã còn chưa kịp suy nghĩ gì thêm, điện thoại trên bàn làm việc liền đổ chuông. Gã thở dài một cái rồi nhấc máy nghe: "Giám đốc phòng kinh doanh nghe."
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói đầy lãnh khí: "Anh lập tức lên phòng làm việc của tôi."
Không đợi gã trả lời, bên trong điện thoại liền vang lên tiếng tút tút báo hiệu đầu bên kia đã ngắt kết nối."
Gác điện thoại, Trần Trung Đức đưa tay lên xoa huyệt thái dương. Gã biết khi bước lên trên kia, điều gì đang chờ đợi mình.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, khi gã vừa bước vào, còn chưa có bước tới trước mặt ngài chủ tịch, ông ta đã mắng xối xả: "Tôi cho anh ăn học bao nhiêu năm, lót đường cho anh để anh đường đường chính chính ngồi vào vị trí này, anh còn chưa làm được trò trống gì mà đã đi gây họa khắp nơi. Anh nói cho tôi biết, anh đã làm cái gì, đắc tội với ai mà lại để xảy ra cớ sự này? Anh muốn nhìn cho cái sản nghiệp tôi gây dựng cả đời lụi bại trong tay thằng con trời đánh như anh hả?"
Gã nghe ông ta nói mà ù hết cả tai. Ông ta một khi tức giận thì không cách chi kiềm chế được, cho nên gã chỉ có thể yên lặng lắng nghe, không dám lên tiếng cắt ngang. Đợi ông ta nạt xong một lần, sau đó gã giải thích vẫn chưa muộn.
"Ba, con mới về nước, còn chưa có đi giao thiệp thì đắc tội với ai được chứ? Ba lấy nguồn tin từ đâu? Mà con có đắc tội với ai thì có can hệ gì đến công ty?"
Trần Minh Vĩ nghe gã nói vậy liền bộc phát cơn thịnh nộ: "Không đắc tội với ai mà người ta chỉ đích danh anh hay sao? Không can hệ với công ty mà không có một người nào dám hợp tác? Anh giải thích cho tôi xem?"
Trần Trung Đức lúc này cũng không còn bình tĩnh được nữa bởi gã biết, ba gã là đang nói sự thật. Những sự việc mang tính hệ trọng như vậy, ông ta không bao giờ nói khi chưa có chứng cớ xác thực, cho nên gã chỉ biết im lặng ngầm thừa nhận.
Trần Minh Vĩ nhìn vẻ mặt của con trai mình âm thầm thở dài. Ông cũng không nghĩ thằng con trai này lại có thể đắc tội với một nhân vật lớn nào mà khiến họ đuổi cùng giết tận như thế.
Khi ông nghe tin này, ông thật sự đã muốn đổ ngã. Chính là cho dù thế nào, ông cũng phải làm cho ra nhẽ, sự nghiệp cả đời của ông, không thể cứ như vậy tan tành.
Ông khoát khoát tay, cất giọng ảm đạm: "Anh mau chọn một người thích hợp, bàn giao phần hợp đồng kia, sau đó lại đưa đến SLC, nhất định phải ký được, nếu không sắp tới, công ty sẽ phải gánh một khoản bồi thường khổng lồ vì vi phạm hợp đồng. Anh mau đi làm đi."
"Nhưng mà ba..."
Trần Trung Đức còn chưa kịp nói ra suy nghĩ của mình thì ông ta liền lên tiếng cắt ngang: "Không nhưng nhị gì hết! Lời tôi nói, anh nhất định phải làm theo."
Dừng lại một chút, ông phóng ánh mắt sắc lạnh về phía gã nghiến răng nói: "Hay anh muốn công ty này phá sản anh mới vừa lòng?"
Nghe câu này, gã dù muốn chống chế cũng không có phân lượng, chỉ đành buộc lòng làm theo, lẳng lặng đi ra ngoài rồi đóng cửa.
Mà bên trong cánh cửa, Trần Minh Vĩ cũng muốn ngã quỵ. Chính là, thằng con trai duy nhất này bao năm qua khiến ông lo lắng mọi bề. Chuyện của một năm trước đến bây giờ, vẫn chưa khi nào khiến ông thật sự yên lòng.
Khẽ thở dài một hơi, bây giờ ông chỉ mong sao cửa ải khó khăn này có thể vượt qua một cách thuận lợi, bởi vì khoản tiền bồi thường kia là con số khổng lồ. Nếu trong khoảng thời gian ngắn không thể xoay vòng, e rằng sẽ thật sự không ổn. Không chừng sau sự việc này, giá cổ phiếu sẽ tuột dốc không phanh, đến lúc đó, kết quả cuối cùng sẽ thật sự không thể lường được.