Thứ hai đầu tuần, tại chi nhánh SLC Hoa quốc, nhóm người Tề Phong đang cùng đoàn thanh tra và đoàn luật sư từ Mỹ sang thảo luận về việc thay máu toàn bộ công ty từ trên xuống dưới, đồng thời đưa những người có liên quan đến việc gian lận và vi phạm mang tính nghiêm trọng ra trước tòa án kinh tế.
Khoảng hai mươi phút trước, JK còn báo cho hắn biết một tin khiến hắn tức giận tột độ. Thì ra, người đứng sau tất cả trong việc làm mất dự án vừa hoàn thành của Tần Trọng Hải cách đây vài ngày chính là cái tên đáng chém trăm mảnh Trần Trung Đức.
Tần Trọng Hải khi nghe JK nói cũng tỏ ra tức giận không kém, nhưng phần lớn là cậu không hiểu lý do vì sao gã ta lại giở cái trò hạ cấp này. Gã hại cậu như vậy thì gã được lợi gì trong đó chứ? Cậu chỉ là một nhân viên nhỏ bé, lại khiến gã phải nhờ đến người đứng đầu nơi này ra sức hãm hại?
Sau một hồi suy nghĩ thấu đáo, liên kết các khả năng lại với nhau, lại nhìn sang người phụ nữ ngồi cạnh mình, Tề Phong cũng đưa ra được một nguyên nhân thuyết phục nhất: Trần Trung Đức chính là muốn khiến cho Tần Trọng Hải lâm vào cảnh khốn cùng.
Theo tính cách của cô, cô sẽ không khoanh tay đứng nhìn em trai mình chịu khổ, sau cùng là sẽ tìm đến gã cầu xin, gã sẽ nhân cơ hội đó mà yêu cầu cô làm điều gã muốn.
Tần Trọng Hải khi nghe hắn lý luận như vậy cũng tương đối đồng tình. Có điều sau đó, cậu sẽ không ngu mà để cho chị mình làm cái điều mà gã yêu cầu. Cho dù cậu có bị mất việc đi chăng nữa, cậu cũng sẽ nhất định không để chị mình vì cái tên kia mà tiếp tục chịu khổ.
Nhưng mà hiện tại có anh rể ở đây rồi không phải sao? Có anh ấy thì xem như đã giải quyết được mọi việc. Cũng giống như bây giờ, gã chẳng thể làm nên trò trống gì. Cho nên, cậu có thể an tâm ngoác miệng cười hả hê.
Gương mặt Tề Phong lúc này dường như vẫn còn chưa hết tức giận, xung quanh hắn vẫn còn nặng mùi sát khí vô cùng lớn, khiến những người có mặt ở đây, ngoại trừ những người biết nguyên nhân, còn lại đều sợ toát mồ hôi hột, đều phải cẩn thận trong từng lời nói, sợ chọc giận đến khối băng kia.
Mặc dù trong số những người ở đây chỉ ít người biết hắn là Boss lớn của SLC, mà Boss lớn đích thân bắt họ đến Hoa quốc chỉ để giải quyết một cái chi nhánh bé nhỏ này cũng khiến họ vô cùng sửng sốt rồi, bây giờ ngài ấy lại còn tức giận như vậy, bọn họ không dè chừng mới là lạ. Tính khí Boss lớn thất thường như vậy, cấp dưới như bọn họ dĩ nhiên phải luôn luôn hành sự cẩn thận.
Thế nhưng, Tề Phong tỏ ra tức giận cực độ như vậy không phải là không có nguyên nhân. Bởi lẽ không ai biết rằng, cái tên Trần Trung Đức kia, hắn đã trực tiếp cảnh cáo gã tốt nhất nên yên phận rồi, vậy mà gã lại không nghe lọt tai, cứ muốn giở trò ti tiện. Nếu như hắn đã chừa đường sống cho rồi mà gã lại không muốn đi, vậy thì, thật xin lỗi, cửa tử thần luôn luôn chào đón gã.
Tề Phong nói trong lòng: Trần Trung Đức, anh đã muốn chơi, tôi sẽ cùng chơi với anh, sẽ hầu anh đến cùng, tôi muốn xem tiếp theo anh sẽ giở trò gì?
Hắn chợt nở nụ cười lạnh. Con chuột đã bắt đầu phản kháng, hắn cũng muốn xem những phút cuối nó sẽ giãy dụa như thế nào? Thật là vô cùng chờ mong!
Tần Nhã Linh ngồi cạnh quan sát từng biến hoá trên gương mặt hắn thì chỉ khẽ nhướn mày. Cô biết hắn đang tức giận nhưng vẫn cố ẩn nhẫn. Người đàn ông của cô chung quy vẫn là suy nghĩ cho cô.
Còn cái gã tệ bạc kia thì cứ một hai muốn đụng chạm đến tử huyệt của cô, cô đã muốn buông bỏ thù hận nhưng gã lại không chịu buông tha cho cô. Nếu đã tuyệt tình như thế thì cũng đừng trách cô không thủ hạ lưu tình!
Cô quyết định rồi, cô sẽ tự mình ra tay, sẽ không để cho những người thân bên cạnh phải vì cô mà chịu tổn thương nữa. Chỉ khi cô hạ quyết tâm tự mình đạp đổ sự yếu đuối của mình thì mới mong có được cuộc sống như ý muốn. Ông trời đã cho cô cơ hội làm lại cuộc đời, cô phải cố gắng nắm bắt.
Nhìn về phía James - luật sư đại diện của SLC, Tề Phong cất giọng: "James, tất cả những người có liên quan, căn cứ theo luật doanh nghiệp mà làm, xử lý trong thời gian sớm nhất."
Im lặng vài giây, hắn nói tiếp: "Theo luật doanh nghiệp Hoa quốc, cần bao lâu thì giải quyết xong?"
James suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Mọi chứng cứ tôi đều đã thu thập đầy đủ, cũng đã gửi yêu cầu xử lý cho bên tòa, chậm nhất khoảng một tháng. Nếu anh muốn nhanh hơn, tôi có thể yêu cầu giải quyết nhanh một chút, không vấn đề gì."
Tề Phong gật đầu: "Được, anh cứ giải quyết càng nhanh càng tốt."
"Tôi biết rồi!"
"Được rồi, anh cùng đoàn luật sư đi làm việc của mình đi."
Nhìn qua đoàn thanh tra, hắn tiếp tục lên tiếng: "Jonathan, anh cùng mọi người về khách sạn nghỉ ngơi đi, sáng mai trở lại bắt đầu triển khai công việc."
Jonathan nhìn đồng hồ nơi cổ tay, còn chưa đến năm giờ chiều, lão đại hôm nay lại cho bọn họ nghỉ sớm, thật sự là thụ sủng nhược kinh a!
"Được!" Jonathan gật đầu, sau đó cũng cùng những người còn lại rời khỏi.
Sau khi trong phòng họp chỉ còn lại đám người Thomas, Tề Phong lúc này mới cất giọng: "Thomas, những chức vị hiện bỏ trống, cậu chọn người thích hợp đưa lên, tôi không muốn tình trạng như vậy tái diễn lần thứ hai. Riêng chức giám đốc điều hành cứ để trống đó, đợi sau hôn lễ của tôi rồi tính tiếp. Cậu cho người tung tin ra bên ngoài, SLC có giám đốc điều hành mới, nhưng là ai thì bảo mật. Cậu hiểu ý tôi không?"
Thomas gật đầu: "Cậu muốn bên CMC tự mình tìm đến có đúng hay không? Muốn bắt đầu rồi sao?"
Mọi ánh mắt đồng thời nhìn về phía Tần Nhã Linh, đến cả người ngây ngô như Tần Trọng Hải cũng không ngoại lệ.
Khoé miệng cô chợt co rút mạnh. Này có cần phải đồng lòng như vậy hay không?
"Mọi người nhìn em làm gì?"
JK nhanh nhẩu cười hề hề: "Thì chính là..."
JK còn chua kịp nói năng gì thì bị ánh mắt sắc lạnh của Tề Phong bắn tới liền cụp đuôi làm động tác kéo khoá miệng. Anh ta chính là quên mất nơi này còn có cậu em trai của cô còn chưa biết điều gì. Cho nên tránh để mọi chuyện rối tung, cứ để cái người kia gia đình một nhà tự xử với nhau đi.
Tần Nhã Linh nhìn hành động kỳ quặc của JK, xong lại nhìn đến người đàn ông của mình thì cũng hiểu ý. Hắn đã từng nói với cô sẽ giúp cô trả thù, cũng đã dọn đường sẵn cho cô để cô ngồi vào vị trí kia, xem ra không phải nói suông. Nếu đã như vậy, cô cũng không nên phụ tâm ý của hắn nhỉ?
Được rồi, tối nay trở về cùng nhau nói chuyện rõ ràng cũng tốt. Dẫu sao cô cũng đã có câu trả lời cho mình rồi.
Tề Phong ôn nhu nhìn cô nhẹ giọng nói: "Không cần để ý đến cậu ta. Đợi sau hôn lễ rồi tính."
Cô không nói gì chỉ gật đầu thay cho câu trả lời.
Nhìn hai người liếc mắt đưa tình, JK lại không nhịn được cái miệng: "Này William, ở đây còn bao nhiêu người đang FA, anh bớt rắc cẩu lương có được hay không?"
Hắn quay đầu nhìn người vừa lên tiếng, cười mỉa mai: "Không muốn nhìn thì có thể lập tức trở về Mỹ. Không tiễn."
Anh ta mè nheo: "Này William, anh có cần phũ phàng như thế không hả?"
Hắn vẫn giữ nguyên nụ cười như cũ: "Cậu mới biết tôi ngày đầu à?"
Tần Trọng Hải nãy giờ nghe những người kia nói chuyện qua lại mà không hiểu gì, liền lên tiếng hỏi người ngồi bên cạnh: "Anh Andrew, mọi người đang nói về chuyện gì vậy? Em nghe mà chẳng hiểu gì cả?"
Andrew cười trả lời: "Anh rể của em đã muốn bắt đầu đối phó với CMC, em có muốn tham gia hay không?"
"Đối phó với CMC?" Cậu ta tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Ừm. Em muốn CMC phá sản hay đổi chủ? Muốn thế nào cứ việc nói với anh rể em."
Andrew cười như không cười hỏi. Xong lại giống như hiểu được sự tình, nhìn về phía Tề Phong lên tiếng: "William, Henry còn chưa biết thân phận của cậu à?"
Nghe Andrew hỏi vậy, Tề Phong và Tần Nhã Linh đồng thời quay sang nhìn nhau.
Hắn hỏi: "Em có muốn cho Trọng Hải biết hay không?"
Cô quay đầu nhìn về phía em trai mình đang chưng ra gương mặt ngơ ngác, xong lại quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình, thở dài nói: "Được rồi, cũng không cần thiết phải giấu thêm nữa. Cho Trọng Hải biết cũng tốt, dù sao em cũng quyết định tham gia vào vụ này rồi."
Hắn khẽ nhíu mày: "Ý em là sao?"
Cô mỉm cười: "Vốn định chờ tối nay cùng anh nói chuyện riêng, giờ nói luôn cũng được. Chiếc ghế Giám đốc điều hành chi nhánh Hoa quốc, em sẽ ngồi."
Tề Phong thoáng sửng sốt: "Quyết định rồi?"
Cô gật đầu: "Vâng, em không có lý do gì cần phải nhượng bộ thêm nữa. Đối phương đã đụng đến người thân của em rồi, em há lại có thể tiếp tục bỏ qua?"
Hắn nắm chặt tay cô, hài lòng gật đầu: "Được, có anh chống lưng, em cứ thoả thích làm những gì em muốn."