Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 376



Chương 376

Thi Nhân bỗng nhiên nhéo tai Tiêu Khôn Hoằng một cái: “Anh đã nói rồi đấy nhé! Lần sau anh mà còn ngất xỉu vì cái nguyên nhân này, em sẽ không khách khí với anh nữa. Ban đêm anh ngủ ở phòng làm việc đi.”

Người đàn ông bị nắm tai thì nét mặt trở nên mất tự nhiên.

Chính bản thân Tiêu Khôn Hoằng cũng ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới cô vợ nhỏ này lại dám nhéo tai mình như thế, vẻ mặt anh cũng thay đổi. Mặt mũi của một người đàn ông như anh mất sạch rồi còn đâu.

Lúc này, đám phóng viên điên cuồng giơ máy ảnh lên chụp, quên luôn cả chuyện phỏng vấn.

Ôi trời ơi, nếu những tấm ảnh này được tung ra, nhất định sẽ chạy lên trang bìa luôn.

Tổng giám đốc Tiêu tiếng tăm lẫy lừng là thế, nhưng mà ở nhà lại là một người bị vợ quản nghiêm, còn bị nhéo tai nữa này!

Trời ạ, chuyện này còn khoa trương và hiếm gặp hơn cả chuyện cơn mưa máu trên thế giới nữa.

Lúc này, đại khái Tiêu Khôn Hoằng cũng đã nhận ra mưu kế của cô vợ nhỏ.

Nhỏ nhưng lá gan rất lớn nha.

Lại dám không nói tiếng nào đã nhéo tai anh, cô không biết tai của một người đàn ông là không thể tùy tiện động vào à?

Anh còn chưa từng bị ai nhéo tai như vậy bao giờ đâu đấy!

Trong mắt Tiêu Khôn Hoằng lấp lóe ánh sáng nhưng anh không nói gì.

Anh phối hợp diễn kịch với Thi Nhân, sau đó hai người cùng lên xe rời đi. Đám phóng viên vẫn luôn cầm máy ảnh chụp liên tục, chỉ biết nhìn Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng cùng nhau rời đi. Mãi một lúc sau bọn họ mới nhớ ra.. Chuyện quan trọng nhất là phỏng vấn nhân vật chính thì lại quên mất rồi!

Chỉ có điều, nhìn dáng vẻ kia của Tiêu Khôn Hoằng thì hình như không giống một người bị bệnh nặng lắm đâu.

Có lẽ thật sự chỉ ngất xỉu bởi vì tụt huyết áp mà thôi. Không thấy tình cảm của hai vợ chồng nhà người ta tốt như vậy sao?

Nếu như quả thật là anh bị bệnh nặng, làm sao có tâm trạng tốt để bình tĩnh đóng kịch như vậy được?

Đoán chừng Tiêu Khôn Hoằng bò còn không nổi ấy chứ.

Trên xe, Thi Nhân nhìn thoáng qua đám phóng viên bị bỏ lại phía sau, cuối cùng đã không đuổi theo bọn họ nữa.

Cô lập tức thở phào một hơi: “Cuối cùng cũng xong rồi.”

“Lá gan không nhỏ đâu nhỉ?”

Tiêu Khôn Hoằng bỗng nhiên kéo người vào trong ngực, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt hiện lên chút nguy hiểm: “Từ trước đến nay chưa có một ai dám nhéo tai của anh đâu.”

“Vậy hôm nay có rồi đấy! Cảm giác được trải nghiệm thế nào, hả?”

Thi Nhân cười tủm tỉm nhìn anh: “Ngày mai có lẽ tất cả mọi người sẽ chỉ chú ý đến chuyện anh có phải là một người bị vợ quản nghiêm hay không, chứ sẽ không chú ý đến chuyện bệnh tình của anh nữa đâu.”

“Ừm, anh biến thành một Tổng giám đốc sợ vợ rồi. Cô vợ nhỏ, em định chịu trách nhiệm thế nào đây?”

Hôm nay, sau khi tin tức này được bọn họ lan truyền đi, đương nhiên sẽ không có ai còn chú ý đến chuyện anh ngã bệnh nữa. Có điều, từ hôm nay trở đi, Tiêu Khôn Hoằng này sẽ bị đội trên đầu cái danh xưng sợ vợ luôn rồi.

Thi Nhân rụt cổ một cái: “Em đây cũng là hết cách rồi mới phải làm vậy mà. Nhìn tình huống vừa rồi anh cũng thấy đó, đây là em muốn giúp anh thôi.”

“Hử?”

Tiêu Khôn Hoằng khẽ nắm lấy cằm của cô: “Vậy em đền bù cho anh thế nào đây?”

Lời nói của người đàn ông vừa vang lên, ngón tay đặt cô trên cằm cô cũng khẽ giật giật, ánh mắt anh trở nên sâu hơn, đen hơn, chỉ thiếu điều nói thẳng ra mà thôi.

Mặt Thi Nhân đỏ bừng, cô quay đầu muốn tránh né ánh mắt của anh. Thế nhưng người đàn ông xấu xa kia đã bắt được cô, nhất định ép cô phải nhìn mình, không cho cô có bất kỳ cơ hội trốn tránh nào cả.

“Nói!”

Tiêu Khôn Hoằng rất ngang ngược, mắt nhìn chằm chằm cô không chớp.

Thi Nhân nhếch miệng: “Vậy, vậy anh muốn thế nào?”

“Thật sự muốn anh nói ra? Thứ anh muốn không nhiều đâu.”

Tiêu Khôn Hoằng làm bộ như mình là người rất dễ nói chuyện, chỉ có Thi Nhân là hận mình không thể tìm cái hố nào để chui vào, bây giờ hai người họ vẫn còn đang ngồi trên xe đấy.

Lời bọn họ nói ra, đều bị người ta nghe thấy mất.

Lão già khốn kiếp, không biết xấu hổ này!

Tiêu Khôn Hoằng ấn nào vào chỗ nào đó trên xe, tấm chắn ghế sau xe được nâng lên, ngăn cách không gian phía trước và phía sau xe.

Thi Nhân nhìn một cái rồi hỏi anh: “Đây là cái gì?”

“Lam như vậy bọn họ sẽ không thấy được gì nữa.”

Sắc mặt Thi Nhân lập tức từ đỏ biến thành trắng, sau đó thì bàn tay trắng hồng như phấn kia liên tục vung lên, đánh cho Tiêu Khôn Hoằng một cái: “Lão già khốn kiếp, anh cút ngay cho em!”

Người đàn ông che mũi, sững sờ nhìn cô.

Thi Nhân mặt đỏ tới tận mang tai thoát ra khỏi ngực anh, sau đó trốn ra một góc ở phía sau, cố gắng xa anh nhất có thể. Cô cẩn thận chỉnh lại quần áo của mình, tức giận nói: “Đêm nay anh ngủ ở phòng làm việc đi.”

“Vì sao?”

“Không tại sao cả, anh không ngủ thì em ngủ ”

Thi Nhân thật sự tức giận, rõ ràng là ở nơi công cộng, anh không thể khiêm tốn dù chỉ một chút được sao?

Sợ người khác không biết anh đang làm cái gì à.

Da mặt của anh dày, nhưng da mặt của cô không dày được như vậy đâu, không làm nổi mấy chuyện mất mặt như thế này.

Hừ!

Tổng giám đốc Tiêu giỏi giang, lúc nào cũng ngồi trên cao chỉ tay năm ngón, bây giờ lại không hiểu nổi vì sao bỗng nhiên cô lại tức giận như vậy?

Vì cái gì cơ chứ?

Anh còn chưa làm được chuyện gì, mà cũng còn có tấm che cơ mà.

Trên xe đều là người của anh, tuyệt đối sẽ không có kẻ nào dám nói năng lung tung.

Tiêu Khôn Hoằng buông tay ra, cô vợ nhỏ đột ngột ra tay không báo trước, anh không có chút phòng bị nào, giờ cái mũi cũng thấy hơi đau.

Một lúc sau, anh lén lút nhìn cô vợ nhỏ của mình một chút.

Anh chậm rãi nói: “Còn giận sao?”

“Anh quan tâm làm gì.”

“Xấu hổ hả?”

Thi Nhân liếc mắt trừng anh một cái: “Bây giờ em không muốn nói chuyện với anh, anh câm miệng.”

OK, không nói thì không nói.

Tiêu Khôn Hoằng sầu não tránh sang một bên. Cả đời này anh chưa từng bị ai nhéo tai, cũng chưa bao giờ bị người ta đánh vào mũi bao giờ.

Vậy mà trong ngày hôm nay, chuyện gì cô gái này cũng làm cả rồi.

Anh đường đường là một người đàn ông trưởng thành, chẳng lẽ còn không thể đòi chút thể diện cho mình sao? Kết quả cô lại tức giận đến như vậy, cũng không thèm nể mặt anh.

Tổng giám đốc Tiêu càng nghĩ lại càng giận, cũng không muốn nói chuyện nữa.

Càng không muốn đi dỗ dành người phụ nữ đang tức giận nào đó.

Ghế sau xe hoàn toàn yên tĩnh, bầu không khí trở nên hơi cứng ngắc.

Thi Nhân vẫn luôn tựa đầu bên cạnh cửa sổ, mặc dù trông như cô đang nhìn phong cảnh bên ngoài, nhưng trên thực tế lại luôn để ý đến người đàn ông bên cạnh.

Tại sao anh còn chưa đến dỗ dành mình chứ.

Từ đầu không phải là lỗi của anh sao?

Cuối cùng anh lại cũng tức giận nữa.

Thi Nhân nghĩ như vậy, cũng thấy giận anh hơn.

Kết quả, hai người một nam một nữ phụng phịu trở về khu biệt thự Thiên Thượng số một, hai người tự mình xuống xe từ hai bên, chẳng ai chịu để ý đến người kia.

Về đến nhà, mợ Hồng vội vàng đi tới: “Cậu chủ, mợ chủ trở về rồi à. Tôi đã chuẩn bị canh ngon dành riêng cho hai người uống đấy, đợi lát nữa uống một ít. Gần đây trời lạnh rồi, cần phải uống canh nóng tiêu lạnh, tránh để bị cảm.”

%3D “Cháu không uống.”

Thi Nhân ném lại ba chữ này rồi đi thẳng lên lầu.

Tiêu Khôn Hoằng nhìn bóng lưng cô vợ nhỏ, tức giận đến mức đau cả răng, còn dám tỏ thái độ cho anh coi đấy hả, anh nuông chiều cô quá rồi mà!

Nếu đổi lại là người phụ nữ khác, đã sớm ước gì được dán lên người anh nói xin lỗi rồi.

Kết quả cô lại làm ngược lại, vừa rồi mình chủ động tìm cô, cô còn không nể mặt mình.

Hừi Tiêu Khôn Hoằng không vội lên lầu mà đi thẳng đến bàn ăn ngồi: ‘Cô ấy không uống, cháu uống.”

Mợ Hồng bưng canh gừng tới, sau đó cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm: “Cậu chủ, hai cô cậu cãi nhau à?”

“Không có!”

Thế này còn bảo là không có?

Mợ Hồng thở dài: “Cậu chủ, không phải tôi chê cậu đâu, thế nhưng nhiều lúc cậu phải sửa đổi tính tình của mình một chút đi.”

“Cháu đổi cái gì, cháu đối xử với cô ấy còn chưa đủ tốt à? Cái gì cũng ch cô ấy hết còn gì.”

“Những gì cậu chủ cho cô ấy đều chỉ là vật ngoài thân thôi. Cái tôi nói ở đây chính là cuộc sống thường ngày của hai cô cậu ấy. Giữa cậu và mợ ấy à, thiếu mất giai đoạn hẹn hò yêu đương, tính cách hai người cũng không hợp nhau lắm. Cho nên những lúc ở chung với nhau, cậu cần phải để ý đến suy nghĩ của đối phương một chút, không thể cứ khăng khăng cố chấp mãi được.”

Tiêu Khôn Hoằng nhìn chằm chằm canh gừng trước mặt mình, nhất thời không nói nên lời.

“Cậu chủ, có lúc cậu cảm thấy một món đồ nào đó là tốt, nhưng đối với cô ấy mà nói, có lẽ lại không phải như vậy đâu.”

Mợ Hồng cũng không tiếp tục nói thêm nữa.

Cô dù sao thì bà ấy cũng chỉ là một người hầu trong nhà, bình thường cậu chủ đối xử với bà ấy cũng rất tốt, hiện giờ vất vả lắm mới được nhìn thấy cậu chủ và mợ chủ được ở bên nhau, đương nhiên bà ấy hi vọng có thể thấy bọn họ được sống hạnh phúc rồi.

Tiêu Khôn Hoằng ngồi một mình dưới lầu, mãi đến khi canh gừng nguội đi, anh vẫn không uống một ngụm nào.

Anh đột nhiên cảm thấy rất đau đầu.

Chuyện tình cảm còn phức tạp hơn cả chuyện công việc rất nhiều.

Làm sao sao để dỗ dành cô bây giờ?