Tổng Tài Truy Thê: 36 Kế Chưa Đủ

Chương 377



Chương 377

Trên lầu, một mình Thi Nhân ở trong phòng làm việc.

Cô tức giận nên mới vào đây, sau đó giả vờ như đang dọn dẹp phòng nhưng khóe mắt thì vẫn luôn để ý phía cửa. Đợi cả nửa ngày mà vẫn không thấy có bất cứ động tĩnh gì.

Thi Nhân tức giận ngồi lên trên ghế sa lông, một mình co ro lại, tâm trạng hiện tại cực kỳ không tốt.

Không bao lâu sau, chuông điện thoại di động vang lên.

Thi Nhân hớn hở cầm điện thoại lên nhìn thì ánh mắt lập tức tối đi không ít, cô mở khung chat với Tử Tây ra: “Trời ạ, nữ thân của em, không ngờ chị lại nhéo tay Tiêu Khôn Hoằng!”

“Lúc đó chỉ là kế tạm thời thôi.”

“Em biết, nhưng mà mọi người ở bên ngoài đều bị tấm hình này làm cho sợ ngây người rồi. Đây chính là Tiêu Khôn Hoằng đó. Nói thật, trước đây mỗi khi em nhìn thấy loại đàn ông như này đều sẽ cảm thấy anh ta nhất định sẽ cô đơn đến già đó.”

Thi Nhân dừng một lát rồi gõ: “Anh ấy là loại đàn ông thế nào?”

“Nữ thần, em nói thật nhưng mà chị không cần phải lo lắng.”

Thi Nhân nhíu mày: “Em nói đi.”

“Loại đàn ông như Tiêu Khôn Hoằng, như chị thấy đó anh ta vốn dĩ có thể dựa vào dáng người và khuôn mặt đó để kiếm cơm, nhưng sự thật là anh ta lại dựa vào năng lực mà dùng hai bàn tay trắng gây dựng nên sự nghiệp vẻ vang đồ sộ. Sau đó, nói đến tính cách của anh ta, trước đây bên cạnh anh ta có rất nhiều vợ sắp cưới nhưng đều không thành đôi được, còn có người nói tính cách anh ta không tốt, rất tàn nhẫn.”

“Về điểm này, chị có thể giải thích. Nhưng tin đồn kia đều là do người khác cố ý bôi đen anh ấy, nhưng thực ra không phải như vậy.”

Mặc dù bây giờ Thi Nhân vẫn còn tức giận, nhưng việc nào ra việc đó. Tất cả những lời đồn liên quan đến Tiêu Khôn Hoằng lúc trước, đa số đều là đặt điều nói xấu, còn lại thì cũng không phải là sự thật.

“Nghe nói trước đây anh ta… khụ khụ… rất thích chơi mấy cái dụng cụ gì gì đó á.”

“Giả dối.”

Điều này lại càng giả đến mức không thể giả hơn.

Lúc ban đầu, rõ ràng Tiêu Khôn Hoằng chán ghét cô như vậy nhưng cũng không hề sử dụng dụng cụ gì đó trên người cô, ngoại trừ việc mồm miện liên tục nói ra những lời mỉa mai chế giễu cô thì không có gì nữa.

Thực ra anh cũng không làm gì cô cả.

“Được rồi, chẳng qua anh ta rất giống với anh trai của em. Loại đàn ông hoàn hảo như này sẽ rất khó thích một cô gái, bởi vậy nên luôn là phụ nữ theo đuổi bọn họ. Nhưng mà một khi đã bị bọn họ yêu thì chắc hẳn cũng sẽ chịu nhiều khổ cực.”

Thi Nhân lập tức sững sờ: “Vì sao?”

“Rất đơn giản. Những người như bọn họ làm việc theo ý mình quen rồi, nên rất ít khi làm gì mà lại suy nghĩ đến cảm nhận của người khác. Vừa hung hăng lại bá đạo, lại thêm chính bọn họ đã rất xuất sắc, quen với việc ra lệnh, có đôi khi sẽ rất cố chấp.”

Thi Nhân nghĩ tới chuyện hôm nay lại không kìm được mà thở dài.

“Tử Tây, em nói đúng quá.”

“Sao vậy, hai người cãi nhau sao?”

“Coi như là như vậy đi.”

Thi Nhân cảm thấy buồn bực không vui, rõ ràng lần trước đã xảy ra chuyện như này ở bên ngoài tập đoàn một lần, cô cũng đã nói rất rõ ràng với Tiêu Khôn Hoằng rằng bản thân mình không thích như vậy.

Nhưng mà xem xét biểu hiện ngày hôm nay của anh, cô đoán rằng Tiêu Khôn Hoằng chưa bao giờ để chuyện đó ở trong lòng.

Cho nên cô mới tức giận.

Những điều vừa nãy Mạc Tử Tây nói đều rất đúng, một người đàn ông đã quen với việc không chế mọi thứ theo ý mình thì rất khó để nghĩ tới cảm nhận của người khác, cho dù là có khác suy nghĩ thì anh ta cũng sẽ thuyết phục người khác nghĩ giống anh ta.

Điều này cũng là điều khiến người ta khó chịu nhất.

“Nữ thần, loại đàn ông như bọn họ, chị phải nghĩ cách riêng, lúc đầu cần phải từ từ tiếp xúc với điểm giới hạn của họ, dần dà sau này sẽ ổn hơn thôi. Ngay từ lúc đầu không nên bao dung tha thứ cho bọn họ, bởi vì đàn ông rất dễ dàng được đà lấn tới.”

“Chị biết rồi.”

Thi Nhân cười nhẹ, thực ra cô cũng không biết nên làm thế nào mới được.

“Nữ thần, cuối tháng này chào đón chị đến nước S.”

“Chắc chắn tổ chức buổi tiệc ở nước S sao? Trước đó nghe nói là tổ chức ở nước Mỹ mà.”

“Mới được sửa lại rồi chị, ở nước S rất tốt mà, đây cũng là nơi bắt nguồn của nhà họ Mạc chúng em, đến lúc đó em sẽ cố gắng dẫn mọi người đi dạo thật nhiều nơi, ở đây rất thú vị đó.”

Thi Nhân và Mạc Tử Tây hẹn ước xong xuôi thì mới dừng cuộc trò chuyện.

Chớp mắt một cái mà đã đến cuối năm rồi.

Không bao lâu thì ba đứa nhỏ về. Khi bạn nhỏ đến nhà thì phát hiện bầu không khí trong nhà không đúng cho lắm.

“Cha mẹ đâu rồi?”

Bé Bánh Bao nhìn thấy xe của cha, nhưng không thấy cha ở trong, ngay cả mẹ cũng không thấy đâu. Trước kia mỗi khi bọn chúng đi học về, cả cha lẫn mẹ sẽ đều ra đón mà.

“Cha con đang ở trong phòng làm việc, mẹ con cũng vậy. Bọn họ đang có chút việc cần được giải quyết.” Mợ Hồng giấu không cho bọn trẻ biết được việc cha mẹ chúng cãi nhau, bà nhìn ba đứa nhóc, rồi chỉ lên cầu thang nói: “Các con lên gọi họ xuống ăn cơm đi.”

“Vâng ạ.”

Bé Bánh Bao nhanh chóng chạy lon ta lon ton về phía phòng làm việc của Thi Nhân, vừa chạy vừa gọi to: “Mẹ ơi, con đã về rồi nè!”

Thi Nhân nghe thấy tiếng của con gái, chợt hoàn hồn. Thì ra bọn trẻ đã về rồi. Cô ngồi ngẩn người cả buổi chiều, không thể tập trung làm được bất cứ việc gì, ngay cả ngồi xem video cũng không được chữ nào vào đầu.

“Đi thôi.” Thi Nhân miễn cưỡng nở nụ cười, cô không muốn bọn trẻ nhận ra tâm trạng tồi tệ của mình lúc này.

Bé Bánh Bao tung tăng đi tới, nắm lấy tay cô: “Đi thôi mẹ ơi, đi ăn cơm cơm”

Hai mẹ con vừa mới đi ra khỏi phòng, vừa hay nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng cũng bước ra từ hành lang phía đối diện cùng với bé lớn và bé hai. Hai người lớn liếc nhìn nhau một cái, đều im lặng không nói chuyện.

Tiêu Khôn Hoằng đã thay quần áo ở nhà, bộ đồ ngủ màu xanh đen mặc lên người cũng không ngăn được khí chất tự phụ và thời thượng của anh.

Tiêu Khôn Hoằng sải từng bước dài, lạnh lùng liếc nhìn cô. Vẻ mặt của anh khó lường, không để lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, nhưng biểu cảm cũng chẳng vui vẻ gì.

“Cha ơi!” Bé Bánh Bao vừa trông thấy Tiêu Khôn Hoằng đã reo lên một tiếng rồi vội chạy về phía anh. Tiêu Khôn Hoằng xoay người bế con gái lên, cô bé bi bố nói: “Cha bị bệnh rồi, cha đúng là không ngoan chút nào.”

“Ừ, cho nên con đừng bắt chước theo cha nhé.”

“Hôm qua mẹ đã phải lo lắng nhiều lắm đó, về sau cha đừng để cho mẹ phải lo lắng nữa nha, có được không cha?”

Tiêu Khôn Hoằng nghe thấy con gái nói như vậy, bước chân vô thức dừng lại. Anh ngẩng đầu nhìn Thi Nhân đang đi ở phía trước, ánh mắt trở nên phức tạp.

Thi Nhân vốn dĩ đang bước đi rất bình thường, vừa nghe được những lời con gái nói, suýt chút nữa thì vấp ngã. Cô lập tức cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng từ sau lưng, liền bước đi nhanh hơn, giả bộ như mình chưa từng nghe thấy gì hết.

Bé lớn và bé hai bị bỏ lại ở phía sau.

Mạc Tiểu Bắc ngẩng đầu nhìn Tiêu Khôn Hoằng, hỏi: “Cha mẹ cãi nhau ư?”

“Sao con lại hỏi như thế?”

“Rõ rành rành ra đấy, đến con còn nhìn ra được, mẹ không thèm để ý đến cha luôn.” Mạc Tiểu Bắc chắp hai tay ra sau lưng, ra vẻ người lớn nói: “Chắc chắn là cha đã làm gì khiến mẹ giận rồi.”

Tiêu Khôn Hoằng “hừ” một tiếng: “Con nít con nôi thì biết cái gì.”

Anh bế con gái đến phòng ăn, chợt phát hiện vị trí ngồi của cô vợ nhỏ nhà mình hôm nay lại cách chỗ mình một khoảng rất xa. Tiêu Khôn Hoằng mặt không đổi sắc, vẫn bước tới vị trí trước đây mình thường ngồi.

Trong cả bữa cơm, Thi Nhân đều không hề có tí gì gọi là giao lưu với Tiêu Khôn Hoằng, ngay cả một câu nói cũng không có, thậm chí cô còn giả vờ như không nhìn thấy anh. Cô để đôi đũa xuống, nhìn ba đứa trẻ, nói: “Hôm nay ngoài trời lạnh lắm, các con phải mặc thêm quần áo vào rồi mới được ra ngoài chơi với Bạch Tuyết.”

Cuối cùng, Thi Nhân dứt khoát đưa bọn trẻ ra ngoài vườn chơi, một ánh mắt cũng không thèm cho Tiêu Khôn Hoằng.

Tiêu Khôn Hoằng lập tức bực mình đến nhức cả răng, cơm ăn mất cả ngon.

Cô vẫn còn đang cáu kỉnh với anh cơ à?

Anh còn cứ tưởng rằng sau một buổi chiều, cô phải nguôi giận rồi chứ. Ai mà ngờ được cơn thịnh nộ lại càng ngày càng nghiêm trọng!

Thi Nhân chơi với các con một lúc, sau đó mệt mỏi quay vào phòng khách: “Mợ Hồng à, cháu mệt quá rồi, mợ nấu giúp cháu một ít canh gừng nhé, bên ngoài lạnh lắm!” Cô không thể nào có thể lực tốt như bọn trẻ được.

Chỉ là một giây sau, cô mới để ý đến người đàn ông đang ngồi ở trên ghế sô pha, vắt chân chữ ngũ, làm bộ như đang đọc đống tài liệu cầm trên tay. Ánh đèn làm nổi bật khuôn mặt đẹp trai không góc chết của anh, khiến cho người ta khó có thể kiêm chế nổi mà rung động.

— QUẢNG CÁO —