Mạc Tử Hàn nghĩ đến vẻ ngoài của Thi Nhân, cảm thấy rằng tất cả những điều này dường như cũng có lời giải thích thông suốt.
Nhưng nếu nói như thế này, thì Mạc Mỹ Đình ở bên kia nói không hiểu!
Nhưng thông tin từ cuộc điều tra của Mạc Mỹ Đình là hoàn toàn chính đáng, thậm chí còn có những bức ảnh làm bằng chứng.
Không phải là những năm này không có ai giả mạo, mà là anh ta đã nhìn thấy đủ loại người giả mạo rồi, đều bị vạch trần hết.
Nhưng lần này, Mạc Mỹ Đình là người phù hợp nhất với người họ tìm kiếm.
Xét nghiệm quan hệ cha con cũng đã được thực hiện, nhưng từ thế hệ ông cụ trở đi biểu hiện quan hệ huyết thống không được rõ ràng, dù gì thì Mạc Mỹ Đình cũng là cháu gái của dì mình.
Mối quan hệ huyết thống có chút xa.
Anh ta nheo mắt lại, dù sao anh ta vẫn luôn cho rằng Mạc Mỹ Đình chính là huyết thống nhà họ Mạc.
Nhưng bây giờ có vẻ như đây là một âm mưu?
Không đúng, nhất định phải có vấn đề gì đó.
Mạc Tử Hàn nhìn Mạc Đông Lăng: "Anh chắc chứ?"
"Không chắc lắm, nhưng dù sao cũng đừng rút dây động rừng, cũng không thiếu thời gian."
Bất kể Thi Nhân có phải là người họ đang tìm kiếm hay không, chỉ cần họ đi theo Mạc Mỹ Đình để tìm ra kẻ đứng sau màn, thì nguy hiểm sẽ được vén màn, sự thật sẽ được phơi bày ra ánh sáng.
Nếu đúng là Thi Nhân, thì mọi người đều rất vui.
Nếu không phải cũng không thành vấn đề, dù sao nhà họ Mạc đã tìm nhiều năm như vậy.
Nhưng hiện tại bọn họ không thể hành động hấp tấp được, nếu đúng là Thi Nhân thì sẽ mang đến cho cô những nguy hiểm khó nói.
Không cần phải mạo hiểm như vậy.
Dù sao, có đúng là Thi Nhân hay không thì cô ấy cũng đều ở chỗ này, không chạy được.
Mạc Tử Hàn trầm mặc một lúc, hiểu được ý định của anh cả, chẳng trách thái độ của anh cả đối với Thi Nhân lại trở nên vi diệu như vậy.
Anh ta cho rằng anh cả của mình có ý đối với Thi Nhân, nhưng bây giờ có vẻ như anh cả đang cố tình gây hiểu lầm cho mọi người.
Quả nhiên là anh cả thông minh đến đáng sợ!
Anh ta gần như thiếu chút nữa bị cuốn vào.
"Anh cả, vậy chúng ta..."
Mạc Đông Lăng vung tay lên, cắt ngang lời nói của Mạc Tử Hàn: "Tất cả đều như cũ hết, hiểu chưa?"
"Được rồi, hiểu rồi."
Mạc Tử Hàn xoa xoa thái dương, hiện tại vẫn có chút khó tiêu hóa.
"Chú xấu, không dám chơi với bọn cháu nữa à?"
Ba đứa bé đứng ở cửa, đội mũ, đeo kính, mặc áo mưa chống thấm nước, có thể nói là trang bị đầy đủ vũ khí.
Khi Mạc Tử Hàn nhìn lên thấy ba đứa nhỏ, tâm can cả người đều run rẩy.
Anh ta nghiến răng: "Đã nói sao ba đứa nhỏ này càng ngày càng thích của lạ thế nhờ."
Vốn không phải là không có nguyên nhân.
Mạc Tử Hàn đứng lên, đi về phía ba đứa nhỏ xắn tay áo: "Mau trốn cho xa một chút, nếu bắt được một đứa chú sẽ đem bán luôn."
"A !!! Kẻ buôn người, kẻ xấu!"
Ba đứa nhỏ lập tức giải tán, chạy loanh quanh trong sảnh biệt thự.
Mạc Đông Lăng ngồi trên ghế sô pha đọc sách, mặc dù xung quanh rất ồn ào nhưng cũng không ảnh hưởng đến anh ta một chút nào.
Càng đến gần sự thật thì lại càng phải bình tĩnh.
Anh ta chờ đợi những người ở sau màn không kiềm chế được mà để lộ ra chân tướng.
——
Vào buổi tối, Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng tăng ca xong, đi ăn đồ ăn Ấn Độ rồi mới trở về.
Nhưng vừa tới cửa, liền gặp ba đứa nhỏ đã trở lại, theo sau là người nhà họ Mạc.
Thi Nhân thấy Mạc Đông Lăng và Mạc Tử Hàn cũng ở đó.
Cô nắm lấy tay Tiêu Khôn Hoằng, cười nói: "Anh Lăng, hôm nay thật sự ngại quá. Lần sau nhất định sẽ mời anh ăn tối."
"Việc nhỏ thôi."
Trên mặt Mạc Đông Lăng mang theo ý cười: "Bọn anh đưa mấy đứa bé về nhân tiện cho tiêu thực luôn rồi về ấy mà."
Bên cạnh, ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng lạnh băng như muốn giết người đến nơi.
Thi Nhân nhìn ba đứa nhỏ: "Nói tạm biệt chú xinh đẹp đi."
"Tạm biệt, chú xinh đẹp."
Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn vẫy tay, hai má nhỏ ửng hồng, hiển nhiên là vừa rồi bọn chúng rất vui vẻ.
Mạc Tử Hàn khịt mũi, tốt xấu gì anh ta cũng chơi cùng một tiếng thế mà cũng không gọi lấy một cái?
Đúng là mấy đứa không có lương tâm!
Ánh mắt bé Bánh Bao rơi vào Mạc Tử Hàn, sau đó anh ta vẫy tay: "Tạm biệt, chú xấu xa."
Vẻ mặt của Mạc Tử Hàn đông cứng lại, anh ta lúng túng nói: "Chú xấu xa không cần lời tạm biệt của cháu."
Cái gì mà chú xấu xa chứ?
Anh ta tệ đến vậy sao?
Mạc Tử Hàn rơi vào trạng thái hoài nghi bản thân sâu sắc, không phải lúc đầu anh ta muốn hù dọa con bé một chút thôi sao, thế mà đã mang thù rồi?
Sau khi mấy người nhà họ Mạc rời đi, vẻ mặt của Tiêu Khôn Hoằng trở nên có chút vi diệu, nhìn ba đứa nhỏ: "Hôm nay các con có vui không?"
"Đương nhiên, rất vui vẻ."
Nghe được câu trả lời của bé Bánh Bao, Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
Anh nhìn bé Bánh Bao: "Ở với cha vui hơn hay ở với họ vui hơn?"
"Tất nhiên là ở với cha vui hơn rồi."
Mặc dù đứa nhóc bánh bao út nhìn có vẻ ngốc nghếch, nhưng cô bé cũng không phải không nhìn ra, không cần nghĩ cũng biết trả lời loại câu hỏi này như thế nào.
Tiêu Khôn Hoằng ngay lập tức trở nên vui vẻ, đúng là con gái của nhà mình có khác.
Người đàn ông cúi người ôm bánh bao nhỏ cưỡi ngựa, sau đó bước vào nhà, nhóc cả và nhóc hai thấy có thể cưỡi ngựa lớn, hai mắt sáng lên, đi theo Tiêu Khôn Hoằng chạy tới.
Thi Nhân bất lực mỉm cười, anh đúng là lòng dạ hẹp hòi.
Biết lũ trẻ rất thích cưỡi ngựa, người đàn ông này cố tình làm thế để lấy lòng lũ trẻ.
Cô đi theo vào nhà, nhìn thấy người đàn ông rước đứa bé trên cổ, mặt ba đứa nhóc mang theo vẻ tươi cười, đúng là người khác không thể cho được.
Thi Nhân ở bên cạnh yên lặng nhìn, cuộc sống hiện tại của cô giống y như giấc mơ vậy.
Vào thời điểm này năm ngoái, cô không thể tưởng tượng được điều này lại xảy ra.
Lúc đó hận người nhà họ Tiêu muốn chết, như nào cũng không muốn, cuối cùng vẫn ở cùng một chỗ với Tiêu Khôn Hoằng.