"Không có quan hệ huyết thống thì cũng vẫn là cậu của mấy đứa nhóc."
Thi Nhân không để tâm đến điều đó, cũng không hiểu sao tự nhiên Tiêu Khôn Hoằng lại đề phòng Mạc Đông Lăng như vậy
Người đàn ông cúi đầu hôn cô, Thi Nhân đẩy anh ra: "Anh đi tắm rửa trước đi, trên quần áo còn dính kem đánh răng kìa."
Nhất định là lúc nãy cho mấy đứa bé đi đánh răng rửa mặt thì bị dính lên.
Tiêu Khôn Hoằng buông tay ra, đi vào phòng tắm, sau khi cởi quần áo xong, anh mới chợt nhớ tới Thi Nhân vừa nói: "Cậu không có quan hệ huyết thống."
Không có quan hệ huyết thống!
Anh đột nhiên sửng sốt, nhìn chằm chằm vào gương lâm vào trầm tư, Mạc Đông Lăng sẽ không vô duyên vô cớ đến gần bà xã anh.
Bởi vì sức hấp dẫn của cô vợ nhỏ nhà anh rất lớn sao?
Nhưng Mộ Đông Lăng ngay từ đầu đã không nhiệt tình với cô vợ nhỏ của mình, anh ta là bắt đầu từ khi nào?
Sau bữa tiệc sinh nhật của ông cụ nhà họ Mạc, thái độ của Mạc Đông Lăng trở nên kỳ quái khiến người ta có chút không rõ.
Tại sao lại là sau bữa tiệc?
Có phải vì tài năng phi thường của cô vợ nhỏ mà Mạc Đông Lăng muốn cô gia nhập nhà họ Mạc?
Tiêu Khôn Hoằng luôn cảm thấy có chỗ nào đó còn uẩn khúc.
Dù thế nào đi chăng nữa, vợ con anh cũng sẽ không gia nhập nhà họ Mạc.
Chuyện nhà họ Tiêu bên này vất vả lắm mới chấm dứt, anh sẽ không để cô vợ nhỏ của mình dính vào hỗn loạn của nhà họ Mạc, hơn nữa trong nhà họ Mạc còn có một người phụ nữ giống Bạch Mỹ Đình.
Người kia là biểu cô chủ được ông cụ nhà họ Mạc bồi dưỡng, sau này sẽ trở thành nghệ nhân của nhà họ Mạc.
Nếu một người có năng khiếu như cô vợ nhỏ mà đi qua, cô ta nhất định sẽ coi như cái gai trong mắt.
Tội gì anh phải để cho Thi Nhân mạo hiểm.
Mặc kệ là Mạc Đông Lăng có chủ ý gì thì anh cũng sẽ không để Thi Nhân đến nhà họ Mạc.
——
Khi giao thừa đang đến gần, tập đoàn Quang Viễn đã ký một đơn hàng lớn, không khí trong tập đoàn khá tốt.
Sau khi Tiêu Khôn Hoằng tổ chức một cuộc họp cấp cao, phòng nhân sự đã sớm đưa ra thông báo: [Kỳ nghỉ năm mới được kéo dài thành mười ngày, nó có thể được nghỉ cùng với kỳ nghỉ hàng năm, và sẽ được nhận thêm một tháng lương như một điểm thưởng.]
Nhất thời trong tập đoàn từ trên xuống dưới đều sôi sục.
Thông báo này không chỉ dành cho nhân viên văn phòng, mà còn cho những người trong các nhà máy.
Thi Nhân nghe thấy những âm thanh náo nhiệt bên ngoài trong văn phòng.
Cô đi ra ngoài xem: "Có gì mà vui vẻ vậy?"
"Tập đoàn đã đưa ra thông báo nghỉ lễ và trợ cấp tiền thưởng."
Thi Nhân bận không có thời gian xem, lấy điện thoại ra thì thấy thông báo ở trên cùng, chả trách mấy người này lại vui đến thế.
Phải nghỉ chứ, ngẫm lại thì tâm tình cũng trở nên tốt hơn.
Dù gì thì cô cũng đã mong chờ từ rất lâu rồi có thể về quê nghỉ lễ.
Lúc ăn cơm trưa, Thi Nhân lên tầng cao nhất để tìm Tiêu Khôn Hoằng, cuối cùng là anh bận họp chưa kết thúc.
Người trong bộ phận thư ký nói nhanh: "Bây giờ tôi vào phòng họp."
"Không cần đâu, tôi đợi anh ấy là được. Nhân tiện, đặt bữa trưa hôm nay giúp tôi."
Thi Nhân không muốn làm phiền Tiêu Khôn Hoằng, sợ rằng anh phải làm thêm giờ vào buổi chiều.
Khi kỳ nghỉ của cả công ty đang đến gần, chắc hẳn sẽ phải thu xếp nhiều thứ.
Thi Nhân thấy bàn làm việc của anh hơi lộn xộn liền đi tới giúp anh thu dọn, nhưng khi mở ngăn kéo ra, cô thấy một tài liệu bên trong, bìa là mặt cỏ xanh biếc và một nhà thờ.
Bìa nhìn rất đẹp.
Thi Nhân lấy tài liệu ra, mở trang đầu tiên và thấy tiêu đề: Kế hoạch hôn lễ.
Cô đột nhiên nở nụ cười, sau đó đặt tập tài liệu lại, không tiếp tục xem tiếp.
Nếu Tiêu Khôn Hoằng không nói cho cô biết, thì nhất định là muốn làm cô bất ngờ.
Nếu vậy cô cũng sẽ không xem.
Thi Nhân cảm thấy trong lòng rất ngọt ngào, không thể nghĩ rằng người đàn ông cổ hủ không để ý đến hình thức lại có một mặt lãng mạn như vậy.
Vừa dọn dẹp xong, Tiêu Khôn Hoằng bước vào phòng làm việc, nhìn thấy bàn làm việc gọn gàng hẳn lên, anh nắm lấy tay Thi Nhân, nói: "Những việc này em không cần phải làm."
Anh đã mời nhiều người đến làm việc như thế, vậy làm sao anh có thể để cô vợ nhỏ nhà mình tự quét tước dọn dẹp văn phòng được.
"Việc nhỏ ấy mà, em đến nên giúp anh dọn dẹp một chút. Anh lúc nào cũng không thích người khác đụng vào bàn làm việc của mình, nhưng nếu để bừa bộn như thế này, khi làm việc anh sẽ cảm thấy rất phiền phức đó."
Thi Nhân hỏi thư ký Tiêu Khôn Hoằng thói quen thường ngày trong khoảng thời gian này, sau đó tìm ra quy tắc một chút trước khi cô dám giúp Tiêu Khôn Hoằng dọn dẹp bàn làm việc của mình.
Dù sao có lòng cũng không thể làm hỏng việc, lại gây thêm phiền toái cho Tiêu Khôn Hoằng.
"Anh chỉ sợ em làm mấy việc này lại vất vả."
Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy tay của cô vợ nhỏ, nghịch trong lòng bàn tay: "Hai ngày này xong xuôi, chúng ta có thể chuẩn bị về quê, nói với trợ lý một tiếng để họ đặt vé."
"Chúng ta nghỉ lễ sớm, có phải có chút không tốt lắm không?"
Theo thông báo của Tiêu Kính Hàn thì phải hết tuần này mới nghỉ lễ.
"Vậy nên hai ngày này anh sẽ làm thêm giờ để hoàn thành công việc, để họ sắp xếp công việc sau."
Được rồi, anh nói cái gì cũng đúng.
Nhưng ngay sau khi họ ăn xong bữa trưa, họ nhận được một tin không mấy vui vẻ - người quản gia già đã chết.
Người trợ lý đứng tại chỗ nói: "Theo tin từ cảnh sát, một người thợ săn đã tìm thấy xác chết do một con chó hoang mang ra ở ngọn núi phía sau thôn nhà họ Tiêu. Người thợ săn sau đó đã gọi điện cho cảnh sát. Người của chúng ta cũng đã so sánh, đúng là quản gia."
"Nguyên nhân cái chết đã được tìm ra chưa?"
"Hiện tại vẫn chưa có tin tức gì từ công an, khi khám nghiệm hiện trường thì bác sĩ pháp y cho biết đã chết được một tuần."
Một tuần?
Tiêu Khôn Hoằng nhớ lại một tuần trước, không phải chuyện Tiêu Đào Hy biến mất trong viện dưỡng lão, sau đó phát hiện trưởng khoa thông đồng với lão quản gia sao?
Thảo nào không tìm thấy ai ở đâu cả.
Anh vốn tưởng rằng lão quản gia thật sự che giấu tốt như vậy, nhưng không ngờ tên đó đã chết rồi.
Ai đã giết lão quản gia?
Đến tận bây giờ vẫn chưa tìm ra ai đã đến bệnh viện để đưa Tiêu Đào Hy đi.
Hai điều này ghép lại với nhau, trông vô cùng kì quái.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn trợ lý: "Chờ cảnh sát thông báo, phái người đi kiểm tra lão quản gia vì sao lại đi đến thôn nhà họ Tiêu."
"Đã cử người đến hỏi rồi ạ."
Tiêu Khôn Hoằng phất tay, trong phòng làm việc chỉ còn lại có hai người.
Thi Nhân thấy người đàn ông cau mày và có vẻ đang suy nghĩ về điều đó, cô nghiêng người: "Một ngày nào đó, sự thật sẽ được đưa ra ánh sáng."
Bí mật được ông già che giấu đã thu hút bọn tội phạm.
Lão quản gia tính tình xấu xa, nghĩ rằng ông cụ chết cũng sẽ không ai biết, bây giờ cũng coi như trừng phạt đúng tội đi.
Nhưng khi viện trưởng của viện dưỡng lão biết được tin tức về cái chết của lão quản gia thì tỏ ra hoảng sợ, rốt cuộc thì ông ta cũng đoán được nguyên nhân tại sao lão quản gia lại chết.
Tiêu Khôn Hoằng cũng phớt lờ bên kia.
Người quản gia già rõ ràng đã biết điều gì đó trước khi ông ta bị giết người diệt khẩu.
Không mất nhiều thời gian để cảnh sát có tin tức.
Đầu của người quản gia già bị thương nặng nên chết, nhưng người ta vẫn chưa tìm ra dấu vết của kẻ sát nhân.
——
Chuyện của lão quản gia qua một thời gian.
Nhưng có một tin tốt được truyền đến từ Tiêu Đào Hy ở bên kia, Thi Nhân nghe bác sĩ nói rằng tình trạng của Tiêu Đào Hy đã tốt hơn trước, cô ta thích xem phim truyền hình, chơi game bằng điện thoại di động và cũng muốn gọi điện thoại.
Thi Nhân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bao nhiêu tin xấu, cuối cùng cũng có một tin tốt.
Không cần biết hồi đó Tiêu Đào Hy lấy gì, và không cần biết những người đó muốn dùng nó để làm gì, chỉ cần Tiêu Đào Hy khỏe lại là đủ.
"Vậy thì chuẩn bị một chiếc đồng hồ điện thoại cho Tiêu Đào Hy, cái có thể định vị được, để sau này cô ấy không bị lạc."
Bây giờ ba bánh bao chỉ sử dụng loại đồng hồ điện thoại này.
Khi tập đoàn Quang Viễn đang đến gần kỳ nghỉ, nhà họ Mạc đột nhiên gặp rắc rối, nói rằng lộ bản vẽ mà họ đã hợp tác có vấn đề.
Đoạn nhạc đệm này đánh cho tập đoàn Quang Viễn trở tay không kịp.