Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 179: Không bao giờ tách ra nữa



Sắc mặt Tô Chính Lượng giống như con tôm luộc, mấp máy miệng, yếu ớt nói: "Không phải anh nói tự mình giải quyết sao? Sao anh có thể lật lọng như vậy chứ? Em...Em sẽ không giúp anh đâu."

"Không được, lâu rồi không được chạm vào em, anh sắp thành thánh nhân rồi, chẳng lẽ em thật sự muốn để chồng em bị nghẹn chết như vậy sao?"

Tô Chính Lượng lần đầu tiên cảm thấy người đàn ông này lại ồn ào như vậy, thay đổi cách tra tấn cậu, cuối cùng tức giận hét lên, "Em đã tự làm cho anh xem rồi, anh còn muốn như thế nào nữa?"

Một tiếng hét này làm cho phòng bệnh VIP độc lập trong nháy mắt yên tĩnh lạ thường.

"Phụt... HaHa, " Lâm Tích Lạc đột nhiên ngồi trên giường cười lớn, hắn đỡ Tô Chính Lượng cười đến bả vai run rẩy, ngay cả giường cũng lắc lư theo, "Bé cưng, em đáng yêu thật đó! Không ngờ em cũng bị anh ép đến mức nói ra từ 'tự làm', xem ra em giận thật rồi. Được rồi, đừng tức giận, anh chỉ là quá yêu em, vì vậy anh muốn nhìn thấy một mặt khác của em mà thôi."

Cổ và vành tai Tô Chính Lượng đỏ đến mức gần như chảy máu, cậu đẩy tay Lâm Tích Lạc ra, thở phì phò nói, "Vậy anh cũng không cần để em ở trước mặt anh làm như vậy...Thật sự rất xấu hổ..."

"Anh sai rồi, bé cưng, em đừng giận." Lâm Tích Lạc vội vàng xin lỗi, sau đó chỉ vào nơi đang ngẩng cao đầu, "Chỉ là, nơi này thật sự rất mong được em chăm sóc thôi."

Tô Chính Lượng ngượng ngùng nghiêng mắt, "Bác sĩ nói anh không thể vận động mạnh, cho nên, anh nhất định phải kiên nhẫn."

Lâm Tích Lạc đáng thương kéo tay Tô Chính Lượng, sau đó giảo hoạt cười nói, "Anh không thể nhưng em có thể vận động mà."

Nói xong, hắn ghé vào tai Tô Chính Lượng cười tà ác, yếu ớt phun ra mấy chữ, "Bé cưng, chúng ta chơi cưỡi ngựa nhé."

Tô Chính Lượng đột nhiên mở to, cậu vội vàng mở miệng chửi rủa: "Đồ cầm thú...đồ lưu manh...Sao em có thể yêu anh được cơ chứ... tên khốn nạn này."

"Bé cưng, đừng tức giận... Anh cũng không muốn, chỉ là em xem tình huống của anh hiện tại..."

Tô Chính Lượng liếc mắt nhìn Lâm Tích Lạc đang hưng trí bừng bừng, thở dài một hơi. Nhưng cậu cũng không từ chối yêu cầu của đối phương, bởi vì cậu biết, trên thế giới này thứ cậu thích nhất chính là khuôn mặt cợt nhả của người đàn ông trước mặt này, mà người đàn ông này, cũng yêu cậu sâu đậm.

Trong lòng có chút khó chịu, cậu lẩm bẩm nói với Lâm Tích Lạc, "Chỉ lần này thôi đấy, tuyệt đối sẽ không có lần sau đâu, anh nghe rõ chưa?"

Như thể nhận được thánh chỉ của Hoàng thượng, hai mắt Lâm Tích Lạc vui vẻ híp lại, "Tuân mệnh, vợ yêu."

"Vậy anh nhắm mắt lại đi, không được nhìn."

Lâm Tích Lạc lập tức gật đầu, "Được. "

Thấy đối phương ngoan ngoãn nhắm mắt lại, bàn tay dính chất lỏng đục ngầu của Tô Chính Lượng duỗi tới nơi bình thường cậu cũng không dễ chạm tới.

Cố gắng cho một ngón tay vào, cảm giác khó chịu khi có dị vật chen vào nơi chật hẹp khiến cậu lập tức "Shh" một tiếng.

Khi cảm giác khó chịu không còn quá rõ ràng, Tô Chính Lượng ẩn thận đưa ngón tay vào sâu hơn một chút, ấn nhẹ vài lần vào bức tường mềm mại bên trong, rồi mới để cho ngón tay thứ hai đi vào.

"Ưm..."

Lâm Tích Lạc khép hờ mắt, lén lút liếc nhìn Tô Chính Lượng, chỉ thấy đối phương thống khổ nhíu mày, trên mặt đỏ bừng lại càng khiến hắn miệng khô lưỡi khô. Nghĩ đến bé cưng của minh đỏ bừng cưỡi trên người, làm ra đủ loại dáng vẻ quyến rũ, Lâm Tích Lạc hận không thể đè cậu ở dưới thân, yêu thương thật nhiều.

Thế nhưng, hắn không làm như vậy, bởi vì, hắn đang chờ đối phương chủ động dâng tới cửa, chờ đợi bé cưng của mình tự nguyện ngồi trên người mình di chuyển.

Hai ngón tay nhỏ dài khó khăn đẩy vào trong hành lang kín, cho dù trên tay có dịch thể bôi trơn, nhưng xét cho cùng, nơi đó quá hẹp, với lại Tô Chính Lượng quá khẩn trương, nên ngón tay ra vào có chút khó khăn hơn.

Đang lúc cậu cố gắng hết sức muốn làm cho chỗ kia dễ dàng ra vào hơn, ngón tay vô ý gảy trúng một điểm làm cho tiếng rên rỉ của Tô Chính Lượng biến điệu.

Cậu không nhịn được ấn thêm vài lần, cảm giác ngứa ran kèm theo khoái cảm mãnh liệt ập đến, truyền khắp tay chân, xương cốt, thoải mái đến nỗi đầu óc Tô Chính Lượng trống rỗng.

Tô Chính Lượng nheo mắt, hé miệng, tận hưởng cảm giác sung sướng chưa từng có, phần trước vốn yếu ớt vì đau đớn, dưới sự kích thích to lớn này dần dần có xu hướng ngẩng đầu lên.

Bởi vì kích thích đến điểm mẫn cảm của mình, hai ngón tay liền bắt đầu trở nên dễ dàng ra vào hơn, dường như còn có một chất lỏng trong suốt theo ngón tay ra vào chảy ra.

Cảm thấy đã khuếch trương đủ, Tô Chính Lượng lén liếc Lâm Tích Lạc một cái, sau đó lắp bắp khẽ nói, "Được... Được rồi..."

Lâm Tích Lạc giả vờ mở to mắt, hài lòng gật đầu, sau đó chỉ vào Tiểu Tích Lạc của mình, ý bảo Tô Chính Lượng ngồi lên.

Tô Chính Lượng nhìn dương v*t khổng lồ kia, sợ hãi co rúm lại, "Tích Lạc, đừng làm đau em..."

"Bé cưng, sẽ không đâu." Lâm Tích Lạc an ủi, sau đó cười xấu xa, "Lát nữa em nhất định sẽ rất thoải mái. "

"Ừm..." Tô Chính Lượng cứng ngắc gật đầu, sau đó giống như tướng sĩ trên sa trường anh dũng hy sinh, đỡ vật to lớn của Lâm Tích Lạc, ngồi xuống từng chút một.

* * * * * * * *

Mặt trời trưa hè nóng kinh người chiếu thẳng qua các ô cửa kính vào khu VIP rộng rãi sáng sủa, hắt vào khắp phòng. Trên chiếc giường lớn duy nhất trong phòng, hai thân thể đàn ông quấn lấy nhau không ngừng phập phồng phản chiếu trên mặt đất.

Những va chạm cơ thể có quy luật, kèm theo những tiếng thở hổn hển khiến người ta mặt đỏ tai hồng và những tiếng rên khe khẽ, cùng tiếng nước nhóp nhép vang vọng trong căn phòng trống trải.

Tô Chính Lượng ngồi trên người Lâm Tích Lạc, sắc mặt ửng hồng, mái tóc trước trán đã sớm ướt đẫm.

Cậu vững vàng đặt tay trên vai Lâm Tích Lạc, quần đã sớm cởi xuống bắp chân, hai chân thon dài kẹp lấy eo Lâm Tích Lạc, theo dao động của thân thể đối phương không ngừng lắc lư.

"Ưm...Tích Lạc...A..."

Tô Chính Lượng nhỏ giọng thở dốc, vẻ mặt như là nhẫn nại nhưng cực kỳ hưởng thụ, hoàn toàn phản chiếu trong con ngươi đen nhánh của Lâm Tích Lạc.

Lâm Tích Lạc âm thầm cụp mắt xuống, hắn đỡ eo Tô Chính Lượng, lần lượt hung hăng đâm vào điểm nhạy cảm của đối phương.

"A..."

Sau một loạt va chạm và tiếng hét cao vút, cả hai ngã vật xuống giường.

Hai người ôm nhau, nhỏ giọng thở dốc, yên lặng hưởng thụ dư vị cực khoái do làm tình mãnh liệt mang lại.

"Bé cưng..." Lâm Tích Lạc vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Tô Chính Lượng, âu yếm hôn lên đôi môi sưng đỏ của cậu, khàn giọng nói, "Chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa, được không..."

"Ừm", Tô Chính Lượng đỏ mặt vùi đầu vào lồng ngực Lâm Tích Lạc, sau đó nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Lâm Tích Lạc nắm lấy tay Tô Chính Lượng, chậm rãi đan tay vào tay người kia, hai chiếc nhẫn giống hệt nhau tỏa ra ánh sáng bạc sẫm dưới ánh nắng chiều gay gắt.