Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 180: Cuộc thi



Ba tháng sau

Fort Worth, Texas, Hoa Kỳ.

Trong phòng hòa nhạc rộng lớn, tối đen như mực, chùm ánh sáng màu vàng nhạt duy nhất nghiêng về phía trước sân khấu.

Ở giữa sân khấu, một bóng người đen gầy cúi người trước cây đại dương cầm màu đen tỏa ánh sáng ảm đạm, lúc này người đó đang đàn bản nhạc tự chọn cuối cùng của cuộc thi lần này.

Ban giám khảo và khán giả dưới đài nín thở, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào chàng trai người Trung Quốc tóc đen mắt đen đang biểu diễn trên sân khấu.

Trải qua hai trận đấu loại trực tiếp cam go ở vòng sơ loại và bán kết, những tuyển thủ xuất sắc của cuộc thi Piano quốc tế năm nay đã xuất hiện.

Hôm nay là thời khắc cuối cùng của cuộc thi.

Là người Trung Quốc duy nhất tham gia cuộc thi, Tô Chính Lượng đã khiến tất cả các giám khảo tham gia phải thán phục khi lần đầu tiên biểu diễn trên sân khấu.

Không giống như đa phần nam giới sẽ tập trung phô bày sức mạnh, cũng khác với phụ nữ thiên về biểu diễn cảm xúc, Tô Chính Lượng tích hợp những ưu điểm của cả hai, âm sắc rõ ràng và ấm áp, cảm xúc tinh tế và phong phú của cậu đã thu hút sự khen ngợi của giới truyền thông từ khắp nơi trên thế giới cùng ban giám khảo tham gia cuộc thi.

Với sự xuất hiện của nốt cuối đầu tiên của bàn tay trái, giai điệu trầm ấm lan tỏa khắp phòng hòa nhạc với một chút ấm áp độc đáo, bắt đầu kể về "Giấc mơ tình yêu" của cậu.

Tô Chính Lượng biểu hiện rất ôn hòa và tự nhiên, khuôn mặt đẹp trai dịu dàng, mỉm cười lạnh nhạt.

Cậu khép hờ hai mắt, hàng mi dày khẽ rung lên theo giai điệu thăng trầm, hoàn toàn say sưa đắm chìm trong câu chuyện về con đường tình yêu của chính mình. Âm treble của tay phải, sau phần độc tấu của tay trái, giống như lời độc thoại của một cô gái, trong trẻo nhu hòa ngâm lên.

Dần dần, phần giọng trầm của tay trái lại được nâng lên, giống như tiếng thì thầm khe khẽ của giọng nam và giọng hát có hồn của nữ bổ sung cho nhau.

Những ngón tay trắng nõn uyển chuyển trên bàn phím đen trắng giao nhau, có lúc cao vút, có lúc buồn bã, có lúc thoải mái, xa xôi thuần khiết, cũng giống như chủ nhân của hai bàn tay, trái tim thuần khiết, thông suốt, không có một chút tỳ vết.

Trong khán phòng dưới sân khấu, không biết từ lúc nào, một người đàn ông xuất hiện.

Với đôi mắt đen sâu thẳm, người đó nhìn bóng dáng duyên dáng đang say mê biểu diễn trên sân khấu, một nụ cười bình yên dịu dàng chậm rãi dâng lên.

Khúc kết, tất cả mọi người dành cho cậu những tràng pháo tay tán thưởng nồng nhiệt, có người phấn khích còn đứng dậy hò hét thật to. Vì lâu lắm rồi họ chưa được nghe thứ âm nhạc khiến lòng người rung động và đi đến tận sâu thẳm trái tim như thế.

Tô Chính Lượng khẽ mở mắt, từ từ đứng dậy, cúi chào tất cả mọi người trong hội trường.

Hôm nay, cậu cuối cùng đã làm được, với sự kiên trì và theo đuổi tình yêu của mình, "Giấc mơ tình yêu" của cậu đã được diễn giải một cách hoàn hảo.

Trong cuộc thi tầm cỡ thế giới này, sự xuất hiện của Tô Chính Lượng chắc chắn sẽ trở thành người chiến thắng ngày hôm nay, từ đó cái tên từng biến mất trong làng nhạc cổ điển thế giới sẽ lại được nhắc lại.

Lâm Tích Lạc đi ra khỏi phòng hòa nhạc, nhìn thấy bóng dáng tự tin, tao nhã đang đi về phía phòng nghỉ một cách bình tĩnh, bèn sải bước theo sau.

Tô Chính Lượng đi về phía phòng nghỉ, vừa đẩy cửa ra, phía sau truyền đến giọng nói nam tính êm dịu quen thuộc, "Em yêu, chúc mừng, cuối cùng em cũng làm được."

Tô Chính Lượng còn chưa kịp quay đầu lại, đã bị người đàn ông phía sau nhẹ nhàng ôm vào trong phòng nghỉ.

"Anh..."

Vừa quay đầu lại, đôi môi đang hé mở đã bị người đàn ông không chút khách khí nuốt chửng, chiếc lưỡi bá đạo xông vào trong miệng, khuấy đảo khoang miệng.

Khi cả hai thở hổn hển buông nhau ra, Tô Chính Lượng thở không ra hơi hỏi, "Anh... sao anh lại ở đây?"

Lâm Tích Lạc dùng ngón tay lau đi nước bọt lưu lại bên khóe miệng Tô Chính Lượng, nghiêm trang nói, "Trận đấu quan trọng như vậy sao có thể không có anh?"

Tô Chính Lượng đỏ mặt ngả xuống bả vai Lâm Tích Lạc một chút: "Anh bỏ Lâm thị đến đây như thế, lỡ như Lâm thị có việc cần anh xử lý thì làm thế nào đây?"

Lâm Tích Lạc tràn đầy tự tin nói, "Có người ở đó trông chừng cho anh, sẽ không có chuyện gì đâu." rồi kéo tay Tô Chính Lượng chưa kịp rụt lại cắn một cái, hắn nửa trêu ghẹo nói, "Với lại, nếu anh không ở bên cạnh, chẳng phải em sẽ rất cô đơn sao."

Nói xong, bàn tay to lớn của Lâm Tích Lạc bắt đầu xoa nắn trên người Tô Chính Lượng, khiến cậu dở khóc dở cười, "Anh chú ý địa điểm chút có được không, đừng lúc nào cũng động dục như thế..."

"Chỉ cần ở bên em, anh mọi lúc đều muốn em. Em yêu à, có người đàn ông nào có thể kiềm chế được ham muốn dục vọng của mình khi đối mặt với người yêu không? Anh cũng đâu phải Liễu Hạ Huệ, cho nên..."

Lâm Tích Lạc vừa nói, vừa cởi nút áo sơ mi của Tô Chính Lượng, hôn dọc theo chiếc cổ duyên dáng, để lại những chấm đỏ tươi với hình dạng bất thường.

Tô Chính Lượng đối với câu trả lời của Lâm Tích Lạc không còn cách nào, cậu chỉ có thể nghĩ hết cách thoát khỏi bàn tay to lớn không an phận của đối phương, "Vậy cũng không được. Đây là ở phòng nghỉ, anh có gấp gáp đến đâu cũng phải nhẫn nhịn chứ... Này...Tay anh đang chạm vào đâu đấy...Ưm... Ha..."

Âm thanh trách móc khó chịu biến thành tiếng rên rỉ lạc điệu, Tô Chính Lượng bị bàn tay Lâm Tích Lạc châm lửa khiến cho thân thể nhũn ra, chỉ có thể nửa dựa vào người đối phương mặc cho đối phương làm gì thì làm.

Lâm Tích Lạc ngửi thấy mùi chanh dễ chịu của người trong ngực, ôm ngang Tô Chính Lượng, "Em yêu, anh muốn em."

"Anh... "Tô Chính Lượng đỏ mặt, không có sức phản bác.

Khi Lâm Tích Lạc định đặt người bị mình làm cho choáng váng lên sô pha, vô tình liếc thấy chiếc dương cầm trong góc.

Hắn nhếch khóe miệng, trực tiếp ôm Tô Chính Lượng đi đến trước cây đàn, để đối phương ngồi trên nắp đàn đối diện với mình.

"Em yêu, cảm giác làm trên đàn nhất định sẽ rất tuyệt, có muốn thử chút không?"

Tô Chính Lượng ý thức được Lâm Tích Lạc vậy mà muốn cùng mình làm tình trên đàn, vội vàng muốn nhảy từ trên đàn xuống, "Không được, không thể, Lâm Tích Lạc, đồ t*ng trùng thượng não nhà anh! Cây dương cầm này đắt lắm đấy! Làm hỏng rồi em không đền nổi đâu..."

Lâm Tích Lạc liếc nhìn logo "Steinway" màu vàng trên cây đàn piano, vẻ mặt đắc ý, "Em yêu đừng lo, có đắt hơn nữa anh cũng có thể đền được."

"Vậy cũng không được, mau để cho em xuống, lỡ như có người đến thì sao."

Tô Chính Lượng ra sức xoay người, hai chân đã chạm tới mặt đất, không ngờ đối phương lại ôm cậu trở về, "Bé con, yên tâm, sẽ không có ai đâu.".

"Đồ lưu manh này... Không...Tuyệt đối không được ở trong này..."

Tô Chính Lượng phải cố gắng hết sức mới trèo xuống khỏi cây đàn piano được.

Ai ngờ, Lâm Tích Lạc đã áp lồng ngực cường tráng của mình vào người cậu, nhìn xuống người người dưới thân một cách quyến rũ, "Bé cưng à, muốn chạy sao? Nào có dễ như vậy..."

"Cốc cốc, có ai ở trong đây không?"