Một chiếc xe Lincoln màu đen đang chạy ở trung tâm kinh tế tài chính thế giới, lao vun vút giữa những tòa nhà cao tầng hiện đại sầm uất.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe dừng lại trước cổng Sở đăng ký kết hôn thành phố New York.
Cửa xe mở ra, hai người đàn ông phương Đông bước xuống xe, sánh vai bước vào dưới ánh mắt kinh ngạc của những người qua đường.
Bước chân vào phòng đăng ký kết hôn, đã thấy những cặp vợ chồng tương lai sắp nhận giấy đăng ký kết hôn đang ngồi đợi dưới sảnh. Có người ôm nhau thì thào, có người nở nụ cười ngọt ngào, bầu không khí ấm áp ngọt ngào lan tỏa khắp đại sảnh.
Nhìn thấy hai người này tiến vào, mọi người lúc đầu đều sửng sốt, rất nhanh đã nhận ra quan hệ giữa hai người, nhưng cũng không dùng ánh mắt quái dị nhìn bọn họ, mà là khẽ gật đầu ra hiệu.
Nhận thấy sự chú ý của đối phương mang theo thiện ý, hai người cũng dùng vẻ mặt tương tự đáp lại.
Bước sang cửa sổ dành riêng cho việc đăng ký kết hôn đồng giới, có lác đác vài cặp đồng giới đang ngồi đợi ở đó.
Hai người ngồi đợi được một lúc, thì có nhân viên công tác đi ra gọi bọn họ vào.
"Đi thôi."
"Ừm."
Được bàn tay rộng lớn của đối phương nhẹ nhàng nắm lấy, Tô Chính Lượng đi theo bước chân Lâm Tích Lạc, vững vàng đi vào.
Sau khi trải qua một số nghi thức cần thiết, nhân viên lấy ra hai tập văn kiện giống hệt nhau đưa tới trước mặt hai người, "Hai vị, hy vọng các cậu đều có thể trân trọng lẫn nhau, đối xử tử tế với nhau, bất kể sau này gặp phải khó khăn gì trong cuộc sống thì đều cùng nhau đối mặt, và hai người sẽ không bao giờ rời xa nhau. Các cậu làm được không?"
Đôi mắt dịu dàng, đẹp đẽ của Tô Chính Lượng nhìn về phía người đàn ông đang đứng bên cạnh mình, thấy đối phương cũng chăm chú nhìn mình, cuối cùng trầm giọng xuống, thành kính nói, "Chúng tôi có thể."
Nhân viên công tác cười nhẹ, "Mời các cậu ký tên mình ở đây."
Nhận cây bút ký do đối phương đưa cho, hai người ký tên mình một cách trang trọng lên hai tập văn kiện đó.
"Xin chúc mừng, từ hôm nay trở đi, các cậu là vợ chồng hợp pháp," nhân viên làm việc lấy một phong bì màu tím từ bàn bên cạnh ra, "Hai cậu thật may mắn, đây là cuộc hôn nhân đồng giới được bang New York hợp pháp hóa cho cặp đôi thứ 100. Vì vậy, hai cậu may mắn được mời tham gia 'Chuyến du thuyền lãng mạn' vào tuần tới."
Hai người vui mừng khôn xiết, Tô Chính Lượng nhìn Lâm Tích Lạc cười. Sau đó, cậu nhận phong bì do nhân viên công tác đưa tới, gật đầu nói, "Cảm ơn."
Ngay khi vừa bước ra khỏi chỗ đăng ký kết hôn, Lâm Tích Lạc đã vội vàng ôm lấy eo của Tô Chính Lượng, kề sát vào tai cậu thì thầm, "Em yêu, nhìn này, nếu em không chịu đi cùng anh, thì chúng ta sẽ không may mắn được đi du thuyền miễn phí như vậy."
Tô Chính Lượng huých cùi chỏ vào Lâm Tích Lạc, "Này, anh chú ý chút đi, chúng ta đang ở trên đường đấy, làm vậy không hay chút nào đâu."
"Em yêu, bây giờ chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp, ở trên đường show ân ái là chuyện bình thường." Lâm Tích Lạc nói một cách hợp lý, bàn tay bị hất ra lại không an phận trèo lên vai Tô Chính Lượng, "Em vẫn muốn che giấu quan hệ của chúng ta sao?"
"Anh..." Tô Chính Lượng bị lời nói của đối phương nghẹn trở về, xấu hổ nhún vai, muốn thoát khỏi sự quấy rối của Lâm Tích Lạc.
Lâm Tích Lạc nhướng mày, quyến rũ hôn lên chóp mũi của Tô Chính Lượng một cái, trêu chọc nói: "Em yêu, anh là chồng của em, sao em lại thẹn thùng chứ!"
Tô Chính Lượng trợn mắt nhìn đối phương, "Ai là chồng cơ? Còn nữa, đồ khốn này, sao dám ở ngoài đường..." Khóe mắt liếc sang bên cạnh có người nhìn về phía hai người, vội vàng mặt đỏ tai hồng trả lời, "Nè, anh nhìn đi, có người đang nhìn chúng ta, mau buông em ra."
Lâm Tích Lạc cực kỳ miễn cưỡng nhấc tay ra khỏi vai đối phương, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu buông tha nói, "Em yêu của chúng ta thật dễ ngượng, được rồi, vậy thì tạm thời anh sẽ tha cho em. Nhưng đêm nay, em phải trả lại những gì em nợ đó, anh sẽ để em trải qua một chuyến trăng mật khó quên."
Tô Chính Lượng nghe thấy đối phương nói như vậy, càng đỏ mặt hơn so với trước đó, "Đồ khốn này, lại nghĩ đến loại chuyện này. Em biết rồi, em đồng ý là được chứ gì, mau lên xe đi!"
Lâm Tích Lạc híp mắt, "Em yêu, lời này là em nói đó nha, đêm nay anh nhất định phải để cho em khóc lóc cầu xin, anh sẽ cho em biết ai mới là chồng em..."
"Lâm Tích Lạc, đồ cầm thú nhà anh, đừng có nói nữa!" Tô Chính Lượng nghiến răng nghiến lợi, không nói gì đẩy Lâm Tích Lạc lên xe, "Nếu không, đừng hòng tối nay em để ý đến anh!"
Lâm Tích Lạc cúi đầu cười một tiếng, lấy lòng nói, "Được rồi, em yêu, đừng tức giận nữa, bây giờ còn sớm, anh dẫn em đi dạo một vòng thành phố nhé."
Hai người đi dạo một vòng quanh trung tâm thành phố New York, rất nhanh, hoàng hôn buông xuống.
Tô Chính Lượng ngồi trong xe, nhìn cảnh sắc mê người ngoài cửa sổ, đột nhiên đề nghị, "Tích Lạc, em muốn đi biển."
"Được, " Lâm Tích Lạc gật đầu, quay đầu xe hướng về phía biển.
Chiếc Lincoln màu đen lái dọc con đường về hướng biển.
Lâm Tích Lạc cầm vô lăng liếc nhìn người yêu đang ngồi ở ghế phụ, người kia hình như đã ngủ mất rồi.
Trên khuôn mặt trắng nõn, hàng mi dày ngoan ngoãn rũ xuống, tóc mái trên trán thỉnh thoảng bay phấp phới theo gió thổi vào trong xe.
Trìu mến nhìn chằm chằm vào đôi mắt nhắm nghiền đáng yêu và yên tĩnh đó, một nụ cười hạnh phúc hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú của Lâm Tích Lạc.
Khoảng mười phút nữa, khi mặt trời màu cam treo lơ lửng trên bầu trời đã gần chạm mặt nước biển, cuối cùng đã đến biển.
"Lượng, dậy đi, chúng ta đến rồi."
Trong tiếng gọi trầm thấp của người đàn ông, Tô Chính Lượng mở to đôi mắt ngái ngủ, vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Khi mặt trời lặn, ánh hoàng hôn nhuộm dòng thủy triểu trong màu cam sáng, lấp lánh ánh vàng, vô cùng đẹp mắt.
Vẻ đẹp và sự kinh diễm của khoảnh khắc này được phản chiếu trong đôi mắt đen dài và hẹp, Tô Chính Lượng ngây người nhìn chằm chằm.
"Em yêu, đừng ngây người nữa, chúng ta xuống xe thôi."
"Ừ."
Tô Chính Lượng hoàn hồn, cởi dây an toàn, mở cửa xe đi ra ngoài.
Giày da đen giẫm trên cát mềm, Lâm Tích Lạc kéo tay Tô Chính Lượng đi ra biển.
Đối diện với gió, ngửi thấy mùi gió biển mặn mòi trong không khí, hai người chậm rãi dừng lại.
Nhìn về phía xa xa là biển cả rộng lớn vô tận, hai người tay trong tay yên lặng nhìn ánh tà dương của biển cả, lắng nghe tiếng sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ đê, Lâm Tích Lạc nắm chặt lòng bàn tay Tô Chính Lượng, mười ngón tay đan vào nhau.
"Lượng, cuối cùng anh cũng đợi được đến khi có thể cùng em đứng đây nhìn ra biển."
Cảm nhận được hơi ấm của đối phương qua lòng bàn tay, Tô Chính Lượng thản nhiên nói, "Không lâu trước đây, em ở trong giấc mơ, cũng từng thấy một cảnh tượng như vậy. Nhưng lúc đó em cảm thấy chúng ta đã không còn khả năng nữa, cho nên không muốn tỉnh dậy."
Lâm Tích Lạc nắm chặt tay cậu hơn, "Đồ ngốc, em không cần phải mơ giấc mơ như vậy nữa, bởi vì chúng ta đã là của nhau, mãi mãi."
"Ừ, chúng ta không cần phải xa nhau nữa."
Trái tim, chưa bao giờ gần nhau như thế này. Tràn đầy tình yêu, tràn ngập yêu thương.