Một âm thanh nhỏ phát ra từ cơ thể của Tô Chính Lượng, phá vỡ khoảnh khắc yên bình và tĩnh lặng.
"Ùng ục..."
Trước khi Lâm Tích có thể nhận ra đó là âm thanh gì, lại một trận âm thanh nhỏ phát ra. trong khoảnh khắc lãng mạn và ấm áp này, nó có vẻ đặc biệt kỳ lạ
"Âm thanh gì vậy?"
Lâm Tích Lạc nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh. Thấy khóe miệng Tô Chính Lượng giật giật, trên mặt hiện lên một tia ngượng ngùng, lập tức hiểu được thanh âm này là gì.
Lâm Tích Lạc nhướng mày đùa giỡn nói: " Em yêu, đói bụng rồi hử..."
"Ừm..." Hai má Tô Chính Lượng hơi nóng lên, vành tai bất giác đỏ lên, cậu dở khóc dở cười nói: "Anh biết hết rồi mà còn hỏi em."
Lâm Tích Lạc nhếch miệng cười xấu xa, "Em yêu, đừng ngại, ai bảo trưa nay em ăn ít như vậy, bụng em bắt đầu biểu tình rồi đấy."
Tô Chính Lượng giữ chặt tay áo Lâm Tích Lạc, nhìn hắn bằng ánh mắt đắm đuối, bình tĩnh nói: "Đúng vậy. Em đói rồi. Lâm Tích Lạc, mau dẫn em đi ăn tối đi."
"Tuân mệnh, vợ yêu."
"Này, em nói rồi mà, anh mới là vợ mà."
Tô Chính Lượng so với người bình thường, da mặt mỏng hơn nhiều. Vì vậy một khi Lâm Tích Lạc nói đùa như vậy, hai gò má đã sớm đỏ bừng.
Lâm Tích Lạc vuốt ve mái tóc mềm mại của Tô Chính Lượng nói một cách dịu dàng, "Được rồi, được rồi. Lượng là chồng của anh. Vì vậy, ông xã đáng kính, tối nay em muốn ăn gì..."
Ngón trỏ Tô Chính Lượng chống nạnh, suy nghĩ nửa ngày cũng không biết muốn ăn gì. Sau đó lẩm bẩm nói: "Đồ ăn của người Mỹ không phải bò bít tết thì là pizza. Tóm lại, cứ lấp đầy bụng là được..."
Lâm Tích Lạc tựa hồ đã có dự tính, nhẹ nhàng gật đầu, " Được rồi. Vậy thì chúng ta đi ăn cơm tối nào."
Tô Chính Lượng đứng ở cửa nhà hàng, lặng lẽ quan sát khung cảnh ăn uống bên trong.
Đây là một nhà hàng Pháp ở trung tâm New York. Đại sảnh rộng rãi và sang trọng. Nội thất trang trí cao cấp. Bàn ghế trong nhà hàng được sắp xếp rất cẩn thận.
Cộng với những bài hát Pháp truyền thống do giọng nữ hát. Giọng hát nhẹ nhàng và lôi cuốn, dễ chịu như lời thì thầm giữa những người yêu nhau.
Trước mắt là bóng dáng của những người phục vụ đang bận rộn bưng món, nam thì đều đẹp trai, nữ thì đều xinh đẹp và quyến rũ. Thấy hai người phương Đông đứng ở cửa nhà hàng, một thanh niên trạc hai mươi tuổi đi tới, tươi cười nói bằng tiếng Anh pha đặc giọng Pháp, "Mời hai vị vào."
Dưới sự dẫn dắt của bồi bàn, hai người ngồi vào một bàn gần cửa sổ
Sau khi gọi món Tô Chính Lượng phát hiện Lâm Tích Lạc vẫn híp mắt nhìn về phía mình, bèn có chút ngượng ngùng hỏi, "Tích Lạc, sao anh cứ nhìn em chằm chằm thế, em không quen chút nào."
"Em yêu, em càng ngày càng quyến rũ khiến anh không thể rời mắt..." Dừng một chút, hai mắt màu đen lộ ra nụ cười ẩn ý, "Em có biết bây giờ anh đang nghĩ gì không?"
Tô Chính Lượng bị đối phương nhìn chằm chằm như vậy, mặt lại đỏ bừng lên, "Nghĩ gì..."
Đôi môi mỏng gợi cảm hơi mở ra Lâm Tích Lạc tình tứ liếm liếm môi, "Anh nghĩ sau bữa tối chúng ta nên làm chút vận động cho tiêu cơm. Ví dụ như..."
"Anh càng ngày càng không đứng đắn..." Tô Chính Lượng trừng mắt cảnh cáo Lâm Tích Lạc, "Em cảnh cáo anh, đừng có nghĩ lung tung vào lúc này. Nếu không thì tối nay em nhất định sẽ...... sẽ không cho anh đụng vào nữa..."
Phát hiện ánh mắt đối phương nhìn mình càng ngày càng không thích hợp, thanh âm Tô Chính Lượng càng ngày càng nhẹ, cuối cùng chỉ có thể đứt quãng nói hết câu.
Tâm tình Lâm Tích Lạc có chút vui vẻ, trêu chọc nói, "Em yêu, đừng ngại, chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp rồi, đêm nay chính là đêm tân hôn chân chính trong cuộc đời chúng ta, cho nên em nhất định phải ăn thật no, để còn có sức tập thể dục với anh."
"Lâm Tích Lạc, anh..." Tô Chính Lượng tức giận đỏ mặt, cái nĩa trong tay hung hăng chọc vào sườn cừu, "Còn nói nữa, đêm nay em cho anh ngủ dưới đất."
"Được rồi. Anh không nói nữa..." Lâm Tích Lạc cầm ly rượu lên, rót một ít rượu vang đưa cho Tô Chính Lượng xem như xin lỗi, "Uống chút rượu trước để bình tĩnh lại."
Tô Chính Lượng lườm Lâm Tích Lạc một cái, cầm lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch ly rượu có nồng độ cao.
Sau bữa tối, men rượu trong người Tô Chính Lượng cũng dâng lên. Dưới sự hỗ trợ của Lâm Tích Lạc, cậu miễn cưỡng bước ra khỏi nhà hàng.
Khi trở lại khách sạn, cậu đã bất tỉnh nhân sự.
Giúp người say đến choáng váng tắm rửa xong, Lâm Tích Lạc cũng đã mệt bở hơi tai. Chờ hắn làm xong mọi việc trở về phòng, đối phương đã ngủ say.
Nửa người Lâm Tích Lạc tựa vào đầu giường, trong đôi mắt sâu thẳm chỉ có khuôn mặt đỏ bừng của đối phương, nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của đối phương, nụ cười hạnh phúc lại lần nữa xuất hiện trên khuôn mặt góc cạnh.
Hôn lên vầng trán mịn màng thanh tú của đối phương, Lâm Tích Lạc nhẹ nhàng nói: "Em yêu, tân hôn vui vẻ."
Sáng sớm hôm sau.
"A..." Tô Chính Lượng xoa xoa thái dương trướng lên, tỉnh dậy, toàn thân đau nhức, giống như những bộ phận linh kiện trong thân thể bị người ta cứng rắn tháo ra lắp lại, cả người đều rã rời.
Lâm Tích Lạc, tên khốn đó. Tối hôm qua thế mà lại để cho mình uống rượu có nồng độ cao như vậy, hại mình bây giờ vẫn còn khó chịu. Cậu rên rỉ, lăn qua lăn lại trong chăn, nhưng cảm giác khó chịu vẫn không hề thuyên giảm.
"Lâm Tích Lạc...đồ khốn..."
Cổ họng có chút khàn khàn giống như là giận dỗi lẩm bẩm, nhưng qua nửa ngày, vẫn không thấy đối phương phản ứng lại, Tô Chính Lượng nhắm chặt mắt lại, vô thức chạm vào phía bên kia giường bằng tay phải.
Tại sao không có ai?
Tô Chính Lượng tưởng mình nhầm, lại sờ lại.
Vẫn còn không có ai.
Vì vậy, cậu miễn cưỡng mở đôi mắt mơ hồ nhìn sang bên cạnh.
Quả nhiên, trên giường chỉ có một mình cậu, còn Lâm Tích Lạc đã biến mất.
Tên này đi đâu rồi? Sao lại vất mình một mình trong khách sạn? Cũng không thèm nói một tiếng...
Tô Chính Lượng có chút không hài lòng trở mình, đứng dậy khỏi giường, mặc quần áo vào, nhìn đồng hồ. Đã qua giờ ăn sáng rồi.
Đang nghĩ xem nên ăn gì, thì cửa phòng mở ra
"Dậy rồi."
"Ừm." Tô Chính Lượng thản nhiên gật đầu. Cúi đầu, thu dọn quần áo của mình.
"Trong người thấy sao rồi?" Người đàn ông đặt chiếc hộp trên tay xuống, mở ra. Một mùi hương quen thuộc thoang thoảng trong phòng. Mùi hương này là mùi hương của cháo trứng thịt nạc.
"Thấy em ngủ ngon quá, đoán chắc em không kịp ăn sáng, nên anh đã nhờ nhà bếp của khách sạn làm. Không ngờ đầu bếp đó là người Trung Quốc. Nghe anh nói xong, đã làm món này."
Hóa ra người đàn ông này đi kiếm bữa sáng cho mình. Tô Chính Lượng thúp một ngụm lớn, ngọt hơn cả mật ong.
Đôi mắt sâu thẳm dịu dàng nhìn chằm chằm người đang húp cháo, Lâm Tích Lạc nhàn nhạt nói: "Em yêu, bắt đầu từ hôm nay là tuần trăng mật của chúng ta. Nói cho anh biết, chúng ta nên đi đâu trước?"