Tra Công Đi Đâu Rồi

Chương 7






Cung Nghi Nam cứ như mặt đối mặt với tằm bảo bảo Hạ Hi, nhìn cậu rồi dần dần ngủ lúc nào không biết.


Một giấc an ổn không mộng tới bình minh, là giấc ngủ ngon nhất mà Cung Nghi Nam chưa từng có, hắn tỉnh lại cảm giác thần thanh khí sảng, cúi đầu nhìn thấy Hạ Hi còn chưa tỉnh, thử sờ trán cậu thấy độ ấm hoàn toàn bình thường, chỉ là cả người từ nằm thẳng biến thành nằm sấp, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khiến hắn nhịn không được muốn nhéo vài cái.


Thời gian lâm triều đã đến, Cung Nghi Nam sợ đánh thức Hạ Hi, tay chân rón rén đứng lên, đến gian ngoài mới gọi hạ nhân tiến vào hầu hạ rửa mặt chải đầu.


"Đinh, sủng ái trị gia tăng 5 điểm, giá trị sủng ái hiện tại đạt 60 điểm."


Hạ Hi không bị Cung Nghi Nam đánh thức lại bị âm thanh của 027 đánh thức, buổi sáng dậy có chút ngái ngủ, oán giận: "Sáng sớm đã ghi chép trị số có biết mệt không hả?!"


Vừa kêu xong đã thấy Cung Nghi Nam từ gian ngoài tiến vào: "Sao vậy? gặp ác mộng ?"


Hạ Hi lúc này mới phát hiện mình ngủ đến hồ đồ, trực tiếp đem lời nói với 027 trong lòng phát ra tiếng. Cậu từ chỗ 027 mới học được 'Bán manh', nháy nháy đôi mắt trong như nước đối với Cung Nghi Nam nói: "... Ta muốn về phòng của ta, nơi này ngủ không tốt..." Thủy nhuận xinh đẹp đá mắt mèo nhìn Cung Nghi Nam mềm mềm hỏi: "Có thể chứ?"


Nếu như Cung Nghi Nam hiểu được ngôn ngữ internet, khẳng định sẽ châm chọc Hạ Hi không biết xấu hổ bán manh, khiến hắn bị manh đến trái tim loạn nhảy, thiếu chút nữa gật đầu đáp ứng.


"Thân thể ngươi còn chưa tốt hẳn." Dừng một chút, Cung Nghi Nam lại nói: "Bổn vương tối qua ngủ rất tốt."


Câu cuối cùng này khiến Hạ Hi có chút không biết làm sao, nửa buổi mới mơ hồ hiểu được ý tứ Cung Nghi Nam: bổn vương ngủ rất tốt, cho nên mặc kệ ngươi ngủ tốt hay không, chỉ cần bồi bổn vương là được, chỗ nào cũng không được phép đi.


Hạ Hi lập tức có chút buồn bực, giống như con mèo nhỏ hai tai đều cụp xuống, Cung Nghi Nam không hiểu sao nhìn thấy Hạ Hi lộ ra biểu tình như vậy trong thâm tâm lại có một chút thất lạc, chỉ muốn nhìn cậu vui vẻ vô ưu cười, Hạ Hi ủy khuất nói: "Vậy ta có thể đi thư phòng xem sách được không?"


Thời gian lâm triều cũng sắp đến, Cung Nghi Nam đành đồng ý, ra lệnh cho thủ hạ đi lấy sách, đồng thời dặn dò Hạ Hi chú ý thân thể không cho xem quá lâu, sau đó mới tiến vào triều.


Chờ đến lúc lâm triều trở về, Cung Nghi Nam vừa đẩy cửa đã nhìn thấy Hạ Hi ngoan ngoãn ngồi ở trước án thư nghiêm túc đọc sách viết chữ. Cửa sổ thuê hoa sau lưng cậu mở một bên, ngoài cửa sổ một ánh Tịch Mai nở rộ, chiếu lên góc cạnh khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên ,xinh đẹp tựa như một bức họa.


Cảm giác khó chịu do những tranh chấp trên triều trong khoảnh khắc tiêu tán, Cung Nghi Nam thậm chí hơi hơi ngừng thở, sợ kinh động khung cảnh yên bình xinh đẹp trước mắt này.


"Kí chủ đại nhân mau dừng lại, " 027 ghé vào trên đầu vai Hạ Hi, "Ngài có biết Cung Nghi Nam đã nhìn chằm chằm ngài một lúc rồi không? !"


Đây là đang tức giận cậu không thèm đứng lên chào hỏi, hầu hạ sao? Hạ Hi dừng lại bút, âm thầm suy xét nếu như bây giờ cậu trái ý sai sử Cung Nghi Nam, liệu có khả năng chọc đối phương nổi giận sau đó soát một ít 'bị ngược trị' không, vì thế tìm chết ngẩng đầu lên hướng Cung Nghi Nam ra lệnh: "Ta muốn uống nước."


Hạ Hi không biết là, xuất phát từ việc thể xác này chưa trưởng thành, vậy nên cậu có phô trương thanh thế như thế nào cũng chỉ giống một con mèo nhỏ, càng giương nanh múa vuốt càng khiến đối phương cảm thấy đáng yêu. Trong lúc sóng mắt lưu chuyển, còn vô tình sinh ra mị sắc, dừng ở trong mắt Cung Nghi Nam, chính là thiếu niên đô đô miệng làm nũng.


Cái này đối với Cung Nghi Nam mà nói hoàn toàn là cảm giác mới mẻ.


Bởi vì tính cách âm độc lại hỉ nộ vô thường, người khác đối mặt với hắn chỉ có thể hoặc là cung kính hoặc là sợ hãi hoặc là chán ghét, chứ đừng nói đến làm nũng, chỉ có Hạ Hi là ngoại lệ. Tựa hồ ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn cậu chưa bao giờ lộ ra chút sợ hãi, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ nụ cười lần đầu gặp mặt của thiếu niên. Thậm chí thời điểm hắn ác ý gây khó dễ cậu không hề biểu lộ chút sợ hãi nào, thời điểm hắn nổi giận không có sợ hãi, thời điểm độc phát cũng không hề sợ hắn, thiếu niên đối với hắn từ đầu đến cuối đều thủy chung như một, chưa bao giờ thay đổi.


Cung Nghi Nam đè lại cảm xúc trỗi dậy nơi ngực, xoay người đổ ly nước, chậm rãi đi đến trước mặt Hạ Hi: "Nước."


"Đinh --, 'sủng ái trị' tăng 5 điểm, sủng ái trị hiện tại là 65, đầu mối nhiệm vụ chính xoát điểm cao nhất của ' sủng ái trị' hoàn thành 65%."


⊙0⊙ !


Hạ Hi không nghĩ đến Cung Nghi Nam sẽ nghe lời bưng nước cho cậu, nhất thời không biết có nên cầm lấy hay không.


"Không phải muốn uống nước sao?"


"Nga, đúng." Hạ Hi lúc này mới hồi thần cầm lấy ly nước, ừng ực đem nước uống sạch.


Cung Nghi Nam có chút ghét bỏ nhìn bộ dáng ngơ ngẩn của Hạ Hi, tầm mắt chuyển dời đến án thư, thấy tờ giấy Hạ Hi viết xong còn chưa khô mực lẳng lặng nằm một bên.


Một ánh nhìn quét qua, chữ viết đúng là đẹp ngoài dự đoán của hắn, phiêu dật mà không hề mất đi cảm giác cứng cáp hữu lực, không giống như một người còn trẻ như Hạ Hi có thể có, ngay cả loại người kiêu ngạo như Cung Nghi Nam đều nhịn không được thầm khen một tiếng. Đang chuẩn bị cầm lấy tờ giấy xem nội dung, trang giấy đã bị Hạ Hi gắt gao giấu đi, "Đều là mấy thứ linh tinh, không thể nhìn !"


bản sơ cấp binh pháp của hệ thống đã bị Hạ Hi đọc không dưới mười lần, vì rèn luyện trí nhớ, Hạ Hi thường ghi lại chúng trên giấy. Những đồ án trước, sau khi viết xong đều thu vào ba lô của hệ thống thế nhưng tờ giấy này lại vừa viết xong cậu vô tình quên mất.


thái độ khẩn trương của cậu ngược lại gợi lên hứng thú của Cung Nghi Nam, hắn dễ dàng dùng nội lực dời đi tay của Hạ Hi, đem giấy rút ra, xoay người cầm lấy.


Cung Nghi Nam vóc người cao lớn, Hạ Hi nhảy lên đều không với tới, gấp gáp nói "Đưa ta, đưa ta !"


Thiếu niên giống như con thỏ nhỏ, dáng vẻ vội vã nhảy lên thật sự rất khả ái, Cung Nghi Nam ban đầu còn nghĩ trêu đùa cậu một chút, nhưng khi vừa liếc mắt thấy nội dung tờ giấy trong tay, thần sắc chậm rãi trở nên nghiêm túc.


Đột nhiên xoay người lạnh lùng nhìn thẳng Hạ Hi: "Ngươi căn bản không hề mất trí nhớ phải không, ngươi rốt cục là ai?!"


Nam nhân trong ánh mắt lộ ra nguy hiểm khiến tinh thần Hạ Hi chấn động, đây là cơ hội soát 'bị ngược trị'?


Hạ Hi không nói, Cung Nghi Nam đem toàn bộ nội dung trong giấy xem xong, cảm xúc rung động trong lòng lúc này không thể diễn tả được. Mặt trên viết thủ pháp tác chiến cùng phương thức bày trận tinh diệu phi phàm mà hắn chưa nghe bao giờ thấy qua, khó có thể tưởng tượng nếu như đem những điều này dùng cho thực chiến, sẽ có hiệu quả kinh người và uy lực cực đại như thế nào. Mà rõ ràng trong này còn có rất nhiều chỗ chưa viết xong, sợ rằng đây chỉ là một phần nội dung rất nhỏ. Cung Nghi Nam nhấc tay bắt lấy vai Hạ Hi, ngữ khí lạnh buốt: "Có thể viết ra thứ này không có khả năng là người bình thường, nói, ngươi rốt cục là ai?"


Trên vai thừa nhận lực đạo càng ngày càng nặng, Hạ Hi gắt gao mím chặt môi thủy chung không nói lời nào. Thứ nhất là cậu không biết phải giải thích việc hệ thống này như thế nào, thứ hai chính là, đứa ngốc mới muốn nói. Lúc này tuyệt đối không thể giải thích, cầu xin tha thứ nếu không sẽ làm đối phương bớt giận, phải dùng thái độ cứng rắn đối kháng khiến đối phương phẫn nộ sau đó tích lũy đến đỉnh điểm, như vậy mới có cơ hội xoát nhiều điểm 'bị ngược trị' !


"Đinh --, kí chủ bị ngược tăng 1 điểm, tổng giá trị bị ngược hiện tại là 37''


thời điểm bả vai sắp bị bóp nát rốt cuộc nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống, thế nhưng điểm số quá ít khiến Hạ Hi vô thức nhăn mày.


Nhìn thấy Hạ Hi nhíu mày, Cung Nghi Nam không tự giác buông lỏng tay ra, ngược lại cầm Hạ Hi cằm khiến cho cậu ngẩng đầu đối diện hắn, tận lực khống chế lực đạo không để chính mình làm đối phương bị thương, "Nói chuyện. Chỉ cần ngươi chịu nói, ta đều tin tưởng."


Hạ Hi vẫn lựa chọn không lên tiếng, ngược lại ý đồ lùi lại né tránh tay Cung Nghi Nam.


Một phần là do Cung Nghi Nam không nhẫn tâm dùng lực, Hạ Hi mới có thể dễ dàng rời khỏi hắn, thế nhưng cũng vì Hạ Hi tránh thoát đã triệt để khơi lên lửa giận trong lòng Cung Nghi Nam, "Được, rất tốt. Ngươi không nguyện ý nói, ta có biện pháp khiến ngươi mở miệng."


Thị vệ lập tức bị Cung Nghi Nam gọi vào, "Đem hắn nhốt vào..." Cung Nghi Nam dừng một chút, "Nhốt vào phòng tối, chờ ta buổi tối tự mình thẩm vấn."


"Đinh --, 'sủng ái trị' tăng 5 điểm, giá trị sủng ái hiện tại đạt 70 điểm, đầu mối nhiệm vụ chính xoát điểm cao nhất của ' sủng ái trị' hoàn thành 70%."


Hạ Hi sửng sốt, ở trong lòng chỉ trích 027: hệ thống mi có tính nhầm không vậy ? Ta bị giam lại, vì sao ' sủng ái trị' lại tăng được?


"Kí chủ ngài không biết rồi, ở trong Vương phủ chỉ cần phạm sai lầm, bất kể lớn nhỏ đều là nhốt vào địa lao, " 027 giải thích: "Ban đầu Cung Nghi Nam cũng muốn đem ngài nhốt vào địa lao, sau đó hệ thống kiểm tra đo lường thấy hắn vì lo lắng ngài chịu không nổi hoàn cảnh nơi đó, cuối cùng đem hai chữ 'địa lao' nuốt trở lại, sửa miệng biến thành phòng tối. Xét trên tính cách tàn bạo lạnh lùng của Cung Nghi Nam ở thời điểm nổi giận còn cẩn thận suy xét đến sức khỏe ngài như vậy, không phải sủng ái thì là cái gì?"


027 nói rất có đạo lý khiến Hạ Hi không thể mở miệng phản bác.


Phòng tối quả nhiên khác biệt rất lớn với địa lao, bên trong không có hình cụ và mùi máu tanh, cũng không ẩm ướt lạnh lẽo, là một gian phòng ở trống không, không có cửa sổ cũng không có lỗ thông gió, đương nhiên cũng không có một tia ánh sáng.


027 thở dài: "Phía trước đã nhắc nhở qua kí chủ 'sủng ái trị' quá 50% thì' bị ngược trị' sẽ rất khó xoát, hiện tại sủng ái trị đã đến mức 70 rồi..."


Hạ Hi ngồi trên mặt đất yên lặng không nói được gì.


Phòng phủ một lớp thảm dày, thậm chí ngay cả vách tường đều bao bằng một lớp vải mềm, Hạ Hi đương nhiên sẽ không cảm thấy lạnh, chỉ có một chút nhàm chán. Xung quanh một mảnh hắc ám, cái gì đều nhìn không thấy, cũng không nghe thấy, tựa hồ toàn bộ thế giới chỉ còn lại tiếng tim đập của chính mình. thời gian ngắn còn có thể chịu được, nếu bị nhốt trong này lâu ngày, quả thực loại yên tĩnh này có thể đem người bức điên.


Q"