Tra Công, Nhẹ Chút Đi!

Chương 55: Con giun xéo lắm cũng quằn (2)



Âm nhẹ nhưng lực nặng khiến mọi người lập tức quay người nhìn về phía lối vào. Gương mặt nhanh chóng cau lại và biểu tình âm u đáng sợ, anh đang đi thoăn thoắt về phía chỗ này.

“Chính tôi mời ra, đã đủ thể diện cho cô chưa hả?”

“Hừ! Còn tưởng là ai, đừng tưởng tôi không biết cậu với nó cá mè một lứa, tuổi trẻ các cậu tưởng có thể qua mắt người lớn chúng tôi sao? Giờ nó ra nông nổi này cũng không tránh do cậu liên luỵ đến!”

“Nếu không phải nghĩ đến giao tình hai phía gia đình thì tôi không kiên nhẫn nói chuyện với cô đến mức này đâu, bây giờ không cút hay đợi đến mất mặt mới cút ra? Hả?” Mặc kệ cha và anh hai đứng đó, anh gằn giọng quát lên khiến mẹ tôi sợ hãi lùi về sau mấy bước.

“Thằng nhóc này, đừng cậy quyền cậy thế mà có thể ăn nói hỗn hào láo xược với người đáng tuổi cha mẹ cậu. Con hư mẹ đánh, tôi dạy con tôi cậu có quyền lên tiếng hay sao?”

“Mẹ, một người mẹ bỏ rơi con mình cũng xứng đáng là mẹ? Cách làm mẹ của bà chính là lúc cần thì không dạy, chờ đến khi chết rồi mới đem ra dạy dỗ phải không?”

“Khải Đăng, cậu đừng có ăn nói hàm hồ.” Cha tôi không chịu được lời lẽ khó nghe từ miệng anh mà bắt đầu ra mặt cho mẹ tôi. Mẹ tôi có cha tôi bênh vực càng được nước lấn tới, bước lên sẵng giọng quát:

“Cách làm mẹ của tôi thì sao, cậu bao nhiêu tuổi mà lớn giọng dạy tôi cách làm mẹ hả? Đừng tưởng tôi không biết mấy năm qua cậu ăn ở với nó, bây giờ nó nhiễm mai thuý rành rành ra đó, cậu còn không mau đi xét nghiệm xem bản thân cậu có mắc phải thứ bệnh ghê tởm đó không, rồi hãy tới đây dạy dỗ tôi tiếp!”

“Chát!”

Một cái tát vút qua mặt tôi để lại một dấu tay đỏ rát, cha tôi xoay người mẹ tôi lại nghiến răng nói: “Bà có im đi không? Ngại cái nhà này chưa đủ mất mặt hay sao hả? Đi về!”

“Cha bình tĩnh lại đi, còn mẹ nữa, khụ khụ… cũng bớt nóng chút đi, hiện giờ bệnh tình của Ngạn Du đã như vậy mẹ còn trách móc em ấy làm gì nữa, đi nào, khụ khụ… con dẫn mẹ ra ngoài.” Anh hai ái ngại nhìn sang tôi, chịu không nổi tính tình bất chấp mỗi khi điên lên của mẹ mà đi đến nắm tay kéo mẹ ra phía cửa.

“Hai người điếc sao? Còn không đưa bọn họ ra ngoài!”

Vệ sĩ đừng tần ngần ngoài cửa chợt bị anh hét vào thì tỉnh người lật đật chạy đến kéo mẹ tôi ra ngoài, anh hai có chút khó xử lại cảm thấy bị mất mặt nhiều hơn, nhịn không được níu lấy tay áo anh định nói gì đó nhưng bị anh nóng nảy lướt qua.

Tôi vô lực nằm trên giường, nhìn thấy bóng dáng cha mẹ khuất dần sau cánh cửa như kéo theo tất cả linh hồn tôi, cõi lòng chợt cảm thấy trống trải và lạnh lẽo khôn cùng.

Đừng bỏ rơi con! Xin đừng bỏ rơi con mà!

Đừng đi! Con không cố ý! Chưa một lúc nào con muốn khiến cha mẹ mất mặt hay đau lòng.

Đừng bỏ rơi con mà!

Tôi hoảng loạn gào lên nhưng đáp lại chỉ là những âm thanh ú ở khản đặc dội lại khắp phòng, tôi từ trong đó mơ hồ nghe được những câu từ chì chiết trách móc mình.

Tại sao người chết đi không phải là mày?

Mày là thứ nghiệp chướng gì hại chúng tao phải thê thảm như thế này?

Không có! Con không có! Con không phải nghiệp chướng!

Con không hề cố ý!

Nước mắt tôi giàn giụa trào ra rồi không ngừng tìm kiếm bóng dáng cha mẹ ở phía trước.

Nhưng không thể thấy, lúc nào phía trước tôi cũng chỉ là màn đêm đặc quánh không sự sống.

Cha tôi đâu? Mẹ tôi đâu? Anh hai đâu? Những con người máu mủ duy nhất trên cuộc đời này của tôi đâu rồi?

Làm ơn ở lại với tôi đi mà!

Tôi cũng như mọi người, có rất nhiều cảm xúc và cũng muốn giải bày bằng hết.

Người câm cũng muốn nói, nhưng đã có ai sẵn lòng nghe tôi nói hay chưa?

Hay chỉ luôn bỏ rơi tôi bằng một bóng lưng hối hả biến mất.

“AA!”

Nước mắt tôi không ngừng trào ra, bao nhiêu tức tưởi và ấm ức hơn hai mươi năm phút chốc ùa về. Tôi cong người mà khóc, đau đớn mà khóc, tê tái mà khóc.

Đau quá! Trống trải quá! Tại sao lại như thế?

Tôi khóc như lũ trút, khóc gào đến khóc nấc, âm thanh ú ớ thảm thiết vang vọng khắp phòng bệnh. Lồng ngực tôi tức tưởi phập phồng như muốn nôn thứ gì đó đau buốt nhưng ra đến cổ họng chỉ là thứ âm thanh tê tâm liệt phế.

Đau quá!

Tôi khóc đến cả người run lên bần bật mặc kệ anh đứng bên cạnh không ngừng nói gì đó mà tôi không cách nào nghe thấy.

Hồi lâu sau, tôi mệt lả nằm dài trên giường bệnh trắng tinh, nước mắt vẫn lặng lẽ chảy dài như không có dấu hiệu kết thúc.
Mặc dù bác sĩ đã tiêm bao nhiêu thuốc nhưng tôi vẫn không thể dừng khóc, cả ngày hôm đó tôi cứ nằm sõng soài trên giường và trân trân nhìn lên trần nhà. Tầm mắt tôi nhoè đi và tai tôi ù ù như đang chao đảo giữa biển khơi mênh mông cuộn sóng.

“Haizzz.” Một tiếng thở dài nặng nề vang lên, người bác sĩ trung niên với gương mặt từ ái nhìn tôi lắc đầu và thương cảm, hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn về phía anh, ông ta nói:

“Sang chấn tâm lý hậu phẫu thuật, mức độ rất nguy kịch, bây giờ chỉ có thể chuyển cậu ấy sang khoa thần kinh và tiếp nhận điều trị của bệnh nhân tâm thần mà thôi.”