Tôi hốt hoảng không dám tin, người đàn ông đứng sau tôi chính là Thái Hoàng sao?
Trong nhóm bốn người, xét theo bản lĩnh hắn chỉ đứng sau anh, xét theo tính cách chỉ đứng sau anh hai, tài năng hoà nhã cùng kết hợp càng khiến các cô gái ước ao hắn nhiều hơn.
Ký ức đan xen lẫn lộn nhưng tôi vẫn nhớ rõ, mặc dù hắn đôi khi hùa theo Khánh Duy bắt nạt tôi nhưng hành động và thái độ không hung ác như đám cậu ấm cô chiêu kia, chỉ tính là xốc nổi và ba gai, trước năm 18 tuổi khi hắn gặp tôi còn có thể kiên nhẫn hỏi vẩn vơ dăm ba câu.
Rõ ràng không hận không thù, tại sao hắn nhiều lần muốn mạng tôi còn nhẫn tâm cắt đứt đôi tay tôi?
Tay trái vòng ngang cổ tôi không cho tôi cơ hội trốn thoát, hắn nhìn về phía anh nực cười nói: “Khải Đăng à Khải Đăng, mày càng ngày càng làm tao bất ngờ đấy, con chó này rốt cuộc có bao nhiêu kích thích mới khiến mày liều mạng cứu nó tới hai lần? Mày luôn miệng nói nó là món đồ chơi nhưng hết lần này đến lần khác đều như đang đái vào mặt mình. Ha ha!”
“Khẩu khí tốt lắm.” Dường như anh cũng không tin vào mắt mình người đứng sau tất cả những âm mưu này, người luôn dùng mạng tôi để nhắm vào anh chính là người bạn thân cùng anh gắn bó gần hai mươi năm. Nhưng tất cả cảm xúc đều bị anh giấu kín bởi gương mặt đanh lạnh không chút cảm xúc.
Không hổ là người thừa kế của nhà họ Cao, mấy chuyện tranh chết tranh sống còn không đáng để anh bận tâm huống chi là lòng người đổi trắng thay đen, lọc lừa xảo trá.
“Nếu mày biết đồ chơi này có bao nhiêu giá trị, thì cũng nên biết nếu phá hỏng nó sẽ khiến tao chơi chết cả nhà mày thế nào, đúng không?”
Lời nói điềm nhiên như bạn bè gặp gỡ chuyện trò, nhưng họng súng đen lòm vẫn lăm lăm nhắm ngay trán Thái Hoàng cho thấy anh không hề nói đùa, tay trái vung lên, ngay lập tức một đám người mặc đồ đặc công nhảy xuống sân thượng này.
“Nghe rõ chưa thằng ngốc?” Họng súng thúc thẳng vào thái dương tôi, Thái Hoàng giọng nhàn nhạt nói: “Mày rốt cuộc chỉ là món đồ chơi trên tay nó, thằng khốn chết tiệt này lúc nào cũng nghĩ mình là nhất, đều ảo tưởng tất cả nằm gọn trong bàn tay nó, đều nghĩ mọi thứ luôn xoay quanh nó rồi khinh thường đùa giỡn, đùa giỡn với mày, với cả Ngạn Dương của tao, thằng khốn này không bao giờ biết yêu là gì đâu!”
“Ngạn Dương của mày? Ha ha ha, nếu mày thích Ngạn Dương sao không công khai theo đuổi, càng thất bại càng đổ vấy người tao tranh giành của mày mọi thứ? Biết tại sao mày luôn thua tao ở mọi phương diện không, là do mày hèn nhát không dám sống thực với lòng mình, hận gì thương gì đều chôn chặt trong lòng rồi trưng ra gương mặt đạo mạo như kẻ sĩ, lại càng giống một kẻ nguỵ quân tử đạo đức giả mà thôi.”
Thái Hoàng bị anh kích thích thì hai mắt long lên, ngực phập phồng ép hơi thở ào ào đổ lên gáy tôi nóng hổi, hắn gào lên:
“Từ nhỏ đến lớn, trong mắt Ngạn Dương chỉ có mỗi mình mày khác biệt, mặc cho tao dốc lòng dốc sức bao nhiêu nhưng cậu ấy chỉ xem mày là tri kỷ, chỉ nhìn thấy tài năng của mày mà bỏ qua tất cả, chuyện vui buồn gì cũng đều nói với mày. Nhưng mày thì sao? Mày luôn miệng nói yêu Ngạn Dương nhưng rốt cuộc mày hiểu được tâm tư của cậu ấy bao nhiêu, hay chỉ hành động theo suy nghĩ của mày, đến bây giờ còn dây dưa với thằng chó này trước mặt cậu ấy làm bao nhiêu điều ghê tởm. Mày và thằng chó này, đều tại hai đứa mày mới khiến cánh tay của Ngạn Dương phải mang một vết sẹo lớn.”
Lúc nói đến đây giọng cũng lạc đi một quãng, Thái Hoàng càng lúc càng điên cuồng tiếp tục gào thét:
“Mày có biết cánh tay phải của bác sĩ là quan trọng đến thế nào không, lúc cậu ấy vì hai đứa mày mà bị thương nằm viện, vết thương nhiễm trùng đến sốt cao thì mày đang làm gì? Có phải đang cùng nó ân ái trong nhà không? Đó gọi là tình yêu của mày đối với Ngạn Dương sao hả?”
“Thế nên mày giở trò muốn giết chết tao và cắt đứt đôi tay của em ấy?” Giọng anh nói đến đây đã không còn bình tĩnh, lửa giận trỗi dậy như tuỳ thời đều có thể thiêu đốt tất cả.
“Phải! Nhưng trách tao không bằng trách mày càng ngông cuồng tự đại càng hồ đồ ngu ngốc, nếu không phải chỉ chằm chằm muốn giết chết kẻ ngáng đường mày thì âm mưu của tao cũng không thành công đến thế đâu. Ha ha ha!”
Tôi siết chặt hai tay, cơ thể không dằn được run lên kịch liệt, cổ họng ú ớ muốn thét gào một tiếng, tôi muốn hỏi bọn họ, người đứng sau và cả đứng trước tôi.
Tại sao lại như vậy?
Rõ ràng hai người đều yêu anh hai, nhưng lại hết lần này đến lần khác đều muốn tổn thương tôi?
Chỉ bởi vì giống với anh hai mà tôi vô cớ bị kéo vào mối ân oán tình thù này? Tại sao vậy? Làm ơn nói cho tôi biết đi!
Anh hai là người còn tôi không phải con người sao?
Bởi vì tay anh hai mang một vết sẹo mà tôi bị cắt đứt hai cánh tay để bồi táng cùng miếng da chết ấy?
Nực cười làm sao? Rõ ràng cùng cha cùng mẹ, nhưng một được bao dung nuông chiều, một người lại phải chịu bao nhiêu bất hạnh và khổ đau?
“Mày là cái thứ gì, không những có được ánh mắt ngưỡng mộ của cậu ấy còn có thể có được món đồ chơi này, một gương mặt giống với cậu ấy như đúc lại nhu nhược mặc cho mày chà đạp giẫm nát? Rõ ràng tao không hề thua kém mày nhưng đi tới đâu cũng bị mày giành mất vinh quang, nếu luân hồi có thật, kiếp sau chỉ mong có tao không có mày!”
Âm giọng và lời lẽ của Thái Hoàng đã không còn tính người, hắn khoá chặt tôi rồi đối lưng với tường thành, từng bước đi đến cầu thang thoát hiểm. Lúc thấy đám lính đặc công trỏ súng chạy theo hắn liền trợn mắt ra lệnh: “Con tạo xoay vần trước kia mày ngông cuồng bao nhiêu, bây giờ chỉ sợ đang thoi thóp sợ tao bắn chết con chó này, ha ha, bảo tất cả dừng lại, tao không tiếc mạng mình nhưng mà mày thì tiếc mạng nó đấy!”
Anh toàn thân bất động nhìn về phía tôi, ánh mắt vẫn lọt nổi một tia cảm xúc nào, giọng cất lên đanh lạnh như thép: “Đứng yên, tôi không lên tiếng thì đừng ai manh động.”
“Rốt cuộc cũng có ngày tao trên cơ mày rồi! Ha ha!” Thái Hoàng nhếch mép cười đắc ý, cánh tay càng siết chặt cổ tôi để uy hiếp anh, khi chắc chắn phía dưới không có ai liền lấy ra một quả pháo nhỏ quăng thẳng về phía anh và mấy người lính đặc công đang đứng.
“Rầm!”
Tiếng nổ vang lên kéo theo một làn khói mịt mùi, hắn chớp thời cơ nhanh chóng kéo tôi chạy xuống cầu thang, giấu mình sau một thùng hàng lớn.
Nhưng bỗng dưng bốn phương tám hướng đều lạch cạch vang lên một âm thanh kim loại lạnh lẽo, từ bóng tối có vô vàn họng súng như ánh mắt dã thú hằm hè bắn tới đây.
“Bỏ súng xuống hết, nếu không tao lập tức bắn vỡ sọ nó!” Thái Hoàng như con chuột bị dồn đến chân tường mà điên tiết gào lên.
“Cốp cốp.”
Tiếng đế giày giẫm trên đất vang lên, một bóng người đổ dài từ cầu thang đang bước tới đây, anh nhìn xuống hắn như một kẻ cùng đường mạt vận, môi mỏng nhếch lên thốt ra âm thanh lạnh lẽo:
“Nói mày tự tin hay nói mày ngu ngốc thì đúng đây? Một đánh ba không chột cũng què, huống chi là một đoàn lính đặc công đang ẩn nấp quanh đây!”
Họng súng đen lòm lướt qua vai tôi chỉa thẳng về Thái Hoàng, ngay lúc anh cách hắn chỉ chừng năm bước chân bỗng dưng một tràng súng liên thanh vang lên. “Pằng pằng pằng!”
Tôi từ trong khói bụi mờ ảo nhìn thấy một đám người mặc áo đen được trang bị đầy đủ vũ khí đang hộ tống một người thanh niên đang đi lũ lượt đi đến, đế giày nện lên sàn nhà lấn át mọi thứ bên trong.
“Surprise? Trò vui thế này sao có thể thiếu tao, bây giờ thì chuyển thành hai đánh một nhé!”