Tra Công, Nhẹ Chút Đi!

Chương 82: Ván bài lật ngửa (2)



Khánh Duy dẫn đầu đám người hung hăng đi đến, một đôi mắt trắng dã như sói đói nhìn tôi như muốn ngay lập tức nhào lên ăn xương uống máu tôi.

Gã dừng ngay trước mắt, gương mặt bị vả đến sưng bốp, khoé môi còn đọng lại máu khô, quần áo không che nổi vết chi chít hoan ái trên người, khí tức giống như mới trải qua một hồi kịch liệt làm tình.

“Lâm Ngạn Du, cả đời mày lúc nào cũng chui rúc như một con chó cái, ngày hôm nay tao sẽ giải thoát cho mày!” Họng súng đen lòm chĩa thẳng vào trán tôi, giọng nói ác độc cương quyết giống như một giây nữa sẽ thực tự bóp cò bắn nát sọ tôi.

Nhưng chuyện đến nước này tôi đã không còn sợ hãi cái chết, bởi vì so với chết tôi sống còn khổ não hơn nhiều, tôi ngẩng mặt nhìn hắn trân trân rồi hét lên một tiếng.

“A!”

Giết tôi đi!

Giết tôi rồi sẽ giải thoát tất cả, mà chính tôi cũng không bị những dằn vặt khổ đau xâu xé nữa!

Tiếng gào văng vẳng bốn phía, âm thanh rít lên dữ tợn như một con thú nhỏ bi thương.

“Mày câm miệng, mày nghĩ rằng mày oan ức lắm sao mà gào lên như vậy? Mày không biết bởi vì mày mới khiến chúng tao tương tàn đấu đá, mày sống như dòi bọ đục khoét mọi thứ, bởi vì mày mà tao, mà tao…Mày đáng chết!”

Bởi vì sự xuất hiện của Khánh Duy mà hiện trường tạo thành thế chân vạc, bọn họ vốn dĩ là bạn bè lớn bên nhau lúc này lại đang lăm lăm chĩa súng vào nhau, Khánh Duy chĩa súng về tôi, Thái Hoàng một tay kề dao ngay cổ tôi một tay chĩa súng về anh, còn anh lại đang nhắm thẳng về giữa trán Thái Hoàng.

Lấy một chọi hai, anh đứng chính giữa nhưng không hoảng loạn dù một chút, mắt híp lại lướt từ Thái Hoàng sang Khánh Duy, chợt cười gằn: “Suy nghĩ kĩ chưa, tính mạng em ấy bây giờ là cọng rơm cứu mạng hai đứa mày đấy, nếu như mày bắn chết khiến tao điên lên, ngoài giết chết chúng mày tao không biết sẽ làm thêm những chuyện nào đâu.”

Nói với Khánh Duy nhưng lời lẽ lại nhắm đến Thái Hoàng, bởi vì hắn ham sống sợ chết, nếu không thì tính mạng tôi đã không còn kéo dài đến bây giờ đâu. Một câu nói ra khiến hai kẻ chung thuyền chợt đối chọi lợi ích với nhau.

Thái Hoàng chỉ muốn rời khỏi đây, mà Khánh Duy điên cuồng chỉ muốn giết chết tôi bằng mọi giá.

Nếu như tôi chết thì chắc chắn nơi đây là mồ chôn của bọn chúng.

Mùi thuốc súng nồng nặc lan toả, ba người đứng đó đều cất giấu một tâm tư riêng, tựu chung đều cảnh giác nhìn về phía hai người còn lại.

Hiện trường im ắng nhưng căng thẳng ngày càng dâng cao, giống như một nồi dầu đang sôi sùng sục trên bếp lò, chỉ cần một con muỗi rơi xuống thì trăm ngàn tia dầu lập tức bắn lên, mọi thứ đều nhanh chóng bị nấu nhừ thành bã.

Ba người họ xung đột lợi ích lẫn nhau, cái tôi của ai cũng cao đến chọc trời, rõ ràng là vậy lại dùng tôi làm mồi dẫn để dấy lên trận lửa ngày hôm nay.

Giữa đám người cậu ấm cô chiêu xem tự tôn còn lớn hơn sinh mạng của kẻ thường, tôi giống như một con giun con dế phải dễ dàng nghe họ sai xử, bằng không, ngay đến mạng sống tôi cũng chẳng còn.

Ngay lúc tôi còn đang suy nghĩ, một tia sáng bất chợt loé lên kéo theo một tiếng nổ vang lên ngay sau đó.

“Pằng!”

Miệng súng bốc lên một làn khói đen, gã đàn ông đứng sau Khánh Duy đã thành công kích nổ trận chiến

Viên đạn nhanh chóng lao về trước, nhắm ngay ngực trái của anh!

Thái Hoàng bật ra một tiếng cười làm tôi rợn gáy, cả cơ thể tôi cơ hồ run lên nhìn về anh lo lắng.

“Đoàng đoàng đoàng!”

Anh không những tránh được phát súng còn lợi dụng thời cơ bắn tới tấp về đám người Khánh Duy, cánh tay cầm súng của gã đàn ông đó chợt lủng một lỗ, súng lập tức rơi mạnh trên đất, mấy người đứng đầu cũng lục tục ngã xuống.

“Bịch bịch bịch.”

Tiếng bước chân ào ạt vang lên nhưng một đoàn binh đang diễu hành, từ trên xuống dưới lính đặc chủng đã bao vây toàn bộ, họng súng tối tân nhắm về bọn chúng.

Nhưng đám người kia cũng không phải hạng xoàng, chúng đều là những sát thủ được hai nhà Lương Nguyễn săn lùng và nuôi dưỡng, ngay lập tức đã giơ súng chống trả.

Tiếng đoàng đoàng vang lên tứ phía, mùi thuốc súng và máu tanh dần làn toả khắp nơi, bốn phương tám hướng đều có tia lửa bắn ra kéo theo một đám khói đen kịt.

Lưỡi dao lạnh áp sát trên cổ, tôi bị Thái Hoàng kéo tới một góc tường gần cầu thang xuống dưới, hắn nấp sau một thùng hàng không ngừng quét mắt nhìn khắp nơi.

Lồng ngực tôi bị ép đến ngột ngạt, giữa cần cổ cảm giác ươn ướt như máu đang thấm ra, tôi cố gắng hít sâu, cũng theo hắn nhìn ra.

Trước mắt là một đám người đang đấu đá lẫn nhau, súng ngắn súng dài, tiểu liên đại liên, còn có người lăm lăm dao găm chém nhau tới tấp, khung cảnh kinh hãi cả đời này tôi chưa từng nhìn thấy.

Tôi nhìn mãi nhìn mãi cũng không thể tìm kiếm bóng dáng anh, thời gian càng lúc càng lâu lòng tôi từ thấp thỏm đến hoảng loạn vô bờ.

“Đùng, xoảng!”

Cửa sổ lần lượt bị đạn lạc bắn vỡ, thuỷ tinh rào rào đổ xuống sàn nhà, từng mảnh nhọn cắm ngược lên trên, chỉ cần ngã xuống liền bị chúng chọc cho chết tức tưởi.

Tôi vẫn không tìm thấy bóng anh.

Tia sáng xoẹt que rồi nhanh chóng biến mất sau những thùng hàng, tôi dời mắt nhìn theo, rất có thể anh và Khánh Duy cũng đang nấp sau thùng hàng ngấm ngầm giải quyết dần đàn em của đối phương, cũng sẵn tiện tiếp cận mục tiêu trong bóng tối.

Cả người tôi bỗng dưng lạnh run, một nỗi sợ hãi từ đại não chiếm cứ toàn bộ cơ thể, cảm giác giống như có một đôi mắt hung dữ như sói hoang đang nhìn tôi chằm chằm.

Tôi nuốt nước miếng, đầu bất động nhưng ánh mắt đảo sang hướng phát ra mùi vị chết chóc kia, mùi thuốc súng khét lẹt xông thẳng vào mũi tôi, Khánh Duy từ thùng hàng bên trái bước ra, gương mặt dữ tợn như ma quỷ ngày càng lớn dần, họng súng đen lòm trên tay hắn chĩa thẳng trước trán tôi:
“Ngày tàn của mày đến rồi!”

“Pằng!”

Âm thanh chát tai vang lên, viên đạn lập tức rời họng súng lao về phía tôi.