Tra Công, Nhẹ Chút Đi!

Chương 87: Sóng gió nổi lên (3)



Anh và anh hai vừa đi vào đã nhìn thấy cảnh tượng khó coi này.

Anh nói xong cũng lập tức tiến tới, một tay giữ lấy tôi một tay kéo mẹ đẩy mạnh ra ngoài.

Tôi hớt hãi nhìn tới, chỉ sợ mẹ bị anh đẩy ngã ra sàn.

Nhưng anh hai nhanh tay lẹ mắt đã kịp thời đỡ lấy mẹ tôi, mẹ tôi nhìn thấy người tới là anh hai thì cơn giận liền tan, chỉ có thể vừa vịn tay anh vừa thút thít trút xuống tâm can:

“Sao mẹ phải khổ sở như thế này, nếu không có con chắc chắn mẹ không sống nổi đâu.”

“Mẹ đừng lo, chuyện gì cũng có cách giải quyết.” Anh nhẹ nhàng nói rồi giúp mẹ vỗ lưng nhuận khí.

Nhìn thấy tâm trạng mẹ đã không còn hỗn loạn lòng tôi cũng nhẹ nhõm, nhìn thấy anh đặt tôi xuống giường, gương mặt cau có xoay ngược lại mới hốt hoảng vịn lấy tay anh, nhịn đau mà gấp gáp lắc đầu.

Em không sao đâu.

Gương mặt anh vẫn cau có nhưng giọng nó đã cố gắng áp chế cơn nóng giận, anh nói: “Hai người ra ngoài mà chuyện trò, đừng làm phiền đến em ấy tĩnh dưỡng.”

“Ngạn Du em ấy còn chưa khoẻ, mẹ bình tĩnh một chút rồi con chở mẹ về nhà.” Anh hai lo lắng nhìn sang tôi, bất đắc dĩ kéo mẹ tôi ra ngoài.

“A!”

Tôi vội vã ú ớ gọi theo, tay liên tiếp ra hiệu với anh.

Em không sao, anh để mẹ và anh hai ở lại đi, em cũng có chuyện muốn nói.