Tra Công, Nhẹ Chút Đi!

Chương 88: Sóng gió nổi lên (4)



Anh sửng sốt như không thể tin nổi anh hai sẽ làm tới mức này, mà mẹ tôi xót con đang liều mạng cúi xuống kéo anh hai đứng lên, miệng khóc đến thảm thiết.

“Ngạn Dương con đứng dậy đi, đàn ông chí khí là lớn nhất, sao con có thể dễ dàng quỳ gối như thế, con đứng lên đi, có gì mẹ với con về nhà rồi tính.”

Anh hai vẫn kiên quyết quỳ ở đó, tựa như nếu anh không đồng ý thì anh hai sẽ quỳ tại đây tới chết.

Tình yêu anh dành cho anh hai chưa từng chấm dứt, tính thêm giao tình gắn bó giữa hai người từ bé đến lớn, dù bây giờ không là người yêu nhưng còn thấu hiểu nhau hơn là tri kỷ.

Anh thoát khỏi sững sờ, nhanh chóng đi tới đỡ anh hai đứng dậy.

“Cậu chịu giúp cha tôi lần này sao?” Anh hai vịn tay anh ngồi dậy, ánh mắt đã loé lên ánh nước trong.

“Bây giờ cậu đưa cô về đi, tôi sẽ suy nghĩ lại.” Anh nói xong cũng không nhìn xem anh hai định nói gì mà xoay người đi tới tôi, tay nhuần nhuyễn cầm gối mềm đặt sau lưng rồi nhẹ nhàng đỡ tôi ngồi dậy, nhàn nhạt nói:

“Quá trưa rồi, bây giờ anh đút em ăn cháo.”

Tôi chua xót nhìn sang mẹ và anh hai đứng đó, nhìn thấy dáng vẻ thất thần và phiền não của họ càng cảm thấy sự tồn tại của mình thật là ghê tởm.

Giá như tôi có thể ngồi tù thay cha thì tốt quá.

“Lâm Ngạn Du, mày rốt cuộc là thứ quái quỷ gì, nếu mày bằng một nửa của Ngạn Dương thì tốt rồi, nó vì cha mà nhục nhã quỳ gối, còn mày thì sao, mày ăn trơn mặt trắng nhìn cha mày ngồi tù nhìn mẹ mày lao đao khổ sở, tao lạnh nhạt tao ghét bỏ mày đều chưa từng hối hận, nếu nói hối hận nhất của tao là gì, thì đó chính là sinh ra đứa ma quỷ như mày!”