Tra Công, Nhẹ Chút Đi!

Chương 89: Bản án cuối cùng



Tôi và anh nhìn màn hình trên tay anh hai mà sững sờ hồi lâu.

“Con mụ này lên cơn điên sao, rõ ràng hôm đó tôi đã nhấn mạnh, cho dù chú Ngạn phải ngồi tù thì hai mẹ con họ sẽ không thoát cảnh bị chúng giết người diệt khẩu, bởi vì nếu truy tới cùng bọn chúng không tránh được tội danh giam giữ người trái phép có tổ chức và kế hoạch, án kịch khung có thể đến 10 năm. F*CK!”

“Hay là bây giờ cậu gọi đến, tôi sẽ tìm cách xoa dịu tinh thần của dì ấy?”

Điện thoại vừa được kết nối, bên trong vang lên một chuỗi tiếng nhiếc móc thù hằn:

“Không bãi nại gì hết, có gan làm thì có gan chịu, ông ấy ngồi tù thì sao, có bằng chồng tôi phải chết thê chết thảm hay không? HẢ?”

“Dì bình tĩnh, tôi biết dì đau xót cho chú ấy nhưng đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại, dì tha cha tôi một mạng này thì phước phần nhiều lắm, gia đình tôi chắc chắn sẽ đền bù thoả đáng cho dì!”

“Tiền? Ha ha tôi chưa từng thiếu tiền! Bây giờ tôi cô thân cô thế thì cần tiền để làm gì hả? Hu hu hu trả chồng trả con lại cho…” Giọng đàn bà tức tưởi gào khóc chợt bị cắt đứt, một giọng đàn ông dùng máy biến âm chen vào:

“Giết người đền mạng.”

Bốn chữ súc tích như rít từ kẽ răng truyền qua điện thoại mỗi nỗi hãi hùng, tôi biết chắc người đó chính là ông Lương.

Bốn chữ ấy lời ít ý nhiều, là đang nói đến việc Lương Thái Hoàng chết tức tưởi ra sao.

“Lũ chúng mày tưởng rằng có thể một tay che trời, tưởng rằng đẩy tao sa cơ thất thế thì có thể yên ổn sống đến già hay sao? Nhớ rằng quả quýt dày có móng tay nhọn, ha ha ha, chỉ cần ông ấy vào tù, để xem mày có bản lĩnh chống đỡ được chuỗi bệnh viện ấy trước nguy cơ phá sản hay không! Ha ha ha!”

Anh nhanh chóng giành máy rồi gằn giọng quát: “SH*T! Chó hoang mất nhà còn mạnh miệng thế? Ông liệu mà giữ cái mạng thằng chó ấy cho tử tế đi, biết đâu một lát nữa nó liền chết bất đắc kỳ tử đấy! Còn bà nữa, tôi nói được làm được, nếu không bãi nại như kế hoạch hôm trước thì chờ nhặt xác con bà đi. Hai người nghe cho rõ, tôi không thiếu cách để giảm án cho chú Ngạn đâu!”